Trong nháy mắt, Vương Viện Viện thực sự á khẩu.
Lúc cô ta vào trường Tam Trung, cô ta đã thề phải lấy Tam Trung làm quang vinh, lấy những học sinh tài giỏi của Tam Trung làm vinh quang. Cô ta sẽ để lại sự tích đáng kinh ngạc trong lịch sử trăm năm của ngôi trường danh giá này.
Nhưng theo như Đỗ Giai Giai nói, ngôi trường danh giá trăm năm mà cô ta luôn kính yêu lại không thể chạm tới tầng lớp cấp độ của Diệp Thiên, ngay cả chuyện hiểu được sự lợi hại của Diệp Thiên mà cũng không làm được. Vậy thì bản thân Diệp Thiên còn mạnh mẽ và chấn động đến mức nào?
Lục Điềm Hi ở bên cạnh nghe kể mà sững sờ.
Cô ấy nhớ lại chuyện mình gặp Diệp Thiên ở quán Internet, mượn thẻ căn cước của Diệp Thiên, chợt bừng tỉnh.
Cô ấy cứ ngỡ đó chỉ là một đàn anh nghèo túng, từng khuấy đảo gió mưa ở Tam Trung, nhưng bây giờ đã nhạt nhòa trong đám đông. Cô ấy còn nhiều lần nghĩ cách muốn “giúp đỡ” Diệp Thiên.
Bây giờ, câu chuyện thoáng chốc lại đảo ngược, hóa ra “đàn anh nghèo túng” mà cô ta nghĩ mới thật sự là một người giấu tài. Ngay cả những người tài giỏi như Âu Hạo Thần, Vương Hiên cũng chỉ có thể ngưỡng vọng.
Cô ấy nhớ lại câu nói mà bố đã dạy mình từ khi còn nhỏ.
“Phải theo sát người thành công nhất mới có thể ngày càng trở nên ưu tú!”.
Cô ấy không khỏi thầm nghĩ, Diệp Thiên có được coi là người thành công nhất trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/349934/chuong-1657.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.