Chương trước
Chương sau
Không ai nghi ngờ thân phận của Diệp Thiên, dù sao một mình có thể đối mặt với nhiều cường giả cảnh giới siêu phàm mà không hề sợ hãi, vẫn bình tĩnh như hồ nước tĩnh lặng, ngoại trừ đế vương bất bại ra thì không thể tìm được người thứ hai.

Lư Phương Húc là người dẫn đầu thế hệ này của nhà họ Lư, bước lên trước chắp tay chào Diệp Thiên.

“Lư Phương Húc của Hợp Nhất Môn kính chào Diệp Đế vương”.


Những người còn lại cũng lần lượt chào hỏi.

“Kính chào Diệp Đế vương”.

Mọi người đang ngồi ở đây gần như là cường giả hạng đầu trong giới võ thuật thế giới, nhưng khi đối mặt với Diệp Thiên không một ai dám lớn lối.

Diệp Thiên không động đậy, ánh mắt vẫn lạnh nhạt.

“Lúc nãy nghe mọi người nói muốn mời ông cụ nhà các vị đến, vậy thì không cần đâu”.

“Tôi chỉ cần một người có thể quyền quyết định trong buổi đấu giá ngầm nói chuyện với tôi thôi”.

Cậu kéo một cái ghế ngồi xuống rồi đi thẳng vào vấn đề.

“Tôi cần mọi người sắp xếp cho một vị trí trong buổi đấu giá tối mai. Tôi phải tham gia vào buổi đấu giá lần này, đây là mục đích tôi đến đây”.

Nghe thế mọi người đều nhìn nhau, cảm thấy rất kỳ lạ.

Họ cứ nghĩ Diệp Thiên tìm đến tận cửa là có chuyện gì đặc biệt, không ngờ thế mà chỉ muốn một vị trí trong buổi đấu giá?

Chuyện này quá dễ dàng đối với nhà họ Lư – người tổ chức buổi đấu giá.

Lư Phương Húc hoàn hồn lập tức gật đầu.

“Diệp Đế vương, chuyện này không quá khó với nhà họ Lư tôi, chỉ cần cậu nói một tiếng, chúng tôi sẽ giữ lại một ghế cho cậu”.

“Buổi đấu giá ngầm này đã được nhà họ Lư tổ chức gần một trăm năm nay rồi, những người đến tham gia đều là các cường giả võ thuật khắp nơi ở Hoa Hạ, nhưng khách quý cao cấp như cậu không đến mười người, nhà họ Lư tôi sao có thể từ chối được?”

“Cậu có thể đến tham gia buổi đấu giá do Hợp Nhất Môn tôi tổ chức khiến nhà họ Lư chúng tôi cảm thấy rất vinh dự”.

Mặc dù Lư Phương Húc có vẻ rất nghiêm túc nhưng khi đối mặt với Diệp Thiên thì giọng ông ta lại trôi chảy mượt mà khiến mọi người phải mở mang tầm mắt.

“Vậy à?”

Diệp Thiên cười ẩn ý, cũng không quan tâm những lời Lư Phương Húc nói có bao nhiêu phần giả dối, cậu mấy một tấm thẻ ngân hàng trong túi ra.

Đó là thẻ Tôn Hoàng màu tím đậm của ngân hàng thế giới, màu vàng tím nổi bật. Cả thế giới chỉ có mười mấy thẻ, người có thể có được tấm thẻ này đều là những ông lớn trong lĩnh vực kinh doanh, hiện tại cực kỳ giàu có.

“Đây là thẻ ngân hàng của tôi, mọi người cầm đi đăng ký. Tôi sẽ đến tham gia buổi đấu giá đúng giờ”.

Diệp Thiên nói xong câu này đã đi ra khỏi phòng họp, chỉ để lại bóng lưng kiêu ngạo.

Diệp Thiên rời đi, trong phòng họp vẫn im phăng phắc, một lúc lâu sau Lư Phương Húc mới lên tiếng nói.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.