Chương trước
Chương sau
Diệp Thiên đang chuẩn bị bước vào phòng khách thì ngay lúc đó, anh mắt cậu chợt dừng lại, có loại cảm giác nguy hiểm vô cùng khó hiểu truyền khắp toàn thân, cảm giác này từ khi cậu xuất đạo đến nay, trải qua hơn mười trận chiến lớn nhỏ, vẫn chưa từng cảm nhận bao giờ.

Chẳng qua chỉ là một luồng cảm ứng, Phệ Thiên Chi Thể của cậu lập tức tự động mở ra, đó là tín hiệu khi Phệ Thiên Chi Thể này gặp phải sự đe doạ mạnh mẽ.

Cậu gần như không hề do dự, cánh tay vung lên, đánh một quyền trên không nhà họ Diệp.


“Ầm!”

Sức lực một quyền của Diệp Thiên mạnh đến nhường nào, trong không trung lập tức xuất hiện một lỗ thủng, không gian nơi đó cũng dần biến dạng, trong bầu trời đêm tối đen, một cánh tay gầy guộc đột nhiên bay ra, giao đấu chính diện với quyền của Diệp Thiên, nhưng chỉ vừa mới tiếp xúc, quyền của Diệp Thiên lại bị chặn lại, biến mất vô hình.

Sau đó một giọng nói già nua vang lên, xen lẫn sự ngạc nhiên, vang lên.

“Thú vị, lại có thể phát hiện sự tồn tại của tôi, không nhờ nhà họ Diệp nhỏ như vậy, lại còn có nhân vật như vậy!”

Ánh mắt Diệp Thiên nghiêm túc, cảm giác nguy hiểm càng rõ ràng hơn, Phệ Thiên Huyền Khí trong cơ thể đã bắt đầu vận chuyển đến mức cao nhất.



“Ầm!”

Một quyền kinh động của Diệp Thiên khiến khoảng không bên hông sân viện nhà họ Diệp vặn vẹo, Diệp Sơn đang đọc báo chợt ánh mắt rùng mình, thân hình lập tức lao ra khỏi phòng khách.

Diệp Tinh đang tu luyện cũng cảm nhận chút ít, lập tức mở mắt, bước ra một bước, đứng cùng với Diệp Thiên.

Hai người bọn họ đang lúc nhìn thấy, bầu trời bên cạnh, đột nhiên một bàn tay gầy guộc lộ ra, đánh tan quyền của Diệp Thiên.

“Đại ca?”

“Tiểu Thiên?”

Diệp Sơn và Diệp Tinh sửng sốt, sau đó lại nhìn Diệp Thiên ở phía trước.

Diệp Thiên vẫn còn duy trì tư thế đánh quyền, nhưng hai mắt khẽ nheo lại, có chút ngạc nhiên thoáng qua.

Một quyền này của cậu tuy không dùng hết toàn lực, nhưng cho dù là vương cấp trăm năm như Điển Vinh và Hắc Bạch Song Sát muốn đỡ được cũng không hề dễ dàng, nhưng đối phương lại nhẹ nhàng thoải mái đã hoá giải được quyền của cậu, tu vi này chắc chắn là kinh thế hãi tục.

“Không ngờ chỉ là nhà họ Diệp cũng có nhân vật như vậy, có thể cảm nhận được sự tồn tại của tôi, đúng là thú vị!”

Trong bầu trời đêm, một âm thanh truyền đến, nghe ra thì giống như giọng nói người trung niên ba bốn mươi tuổi, nhưng nghe kỹ lại thì giống như một ông lão sáu bảy mươi tuổi, vô cùng kỳ lạ.

Ngay sau khi âm thanh truyền đến, một bóng hình cũng dần xuất hiện, sau khi mây đen biến mất, thân hình ông ta càng rõ ràng hơn, mấy người Diệp Thiên ngước mắt nhìn, phát hiện đây là một ông lão mặc đồ Hoa màu vàng.

Ông lão tóc bạc mặt hồng, mặc dù lưng hơi còng, nhưng trong tinh thần vẫn phấn chấn, đôi mắt thâm thuý, gương mặt đầy đặn, huyệt thái dương hơi nhô lên, rõ ràng tinh khí thần đã đạt đến đỉnh cao, là một cao thủ đứng đầu vô song.

Diệp Sơn và Diệp Tinh đều ngẩn người. Ông lão xuất hiện từ trong mây đen, rõ ràng là ẩn thân ở nhà họ Diệp, hơn nữa không phải chỉ trong một hai ngày, nhưng thời gian dài như vậy mà bọn họ đều chưa từng phát hiện.
Diệp Thiên nhìn ông lão chằm chằm, vẻ mặt chợt thay đổi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.