Chương trước
Chương sau
Rời khỏi từ quán bar, Diệp Thiên trực tiếp đến nhà họ Hoa ở thủ đô, “vua” của nửa thủ đô - Hoa Vô Đạo đang ngồi uống trà trong phòng khách, nghe thấy Diệp Thiên đến thăm hỏi, lập tức ra cửa đón.

“Tiểu Thiên, thằng nhóc này, cháu đúng là chúa không an phận mà, không làm mấy chuyện kinh thiên động địa thì cháu đúng là sẽ không nghỉ ngơi mà!”

Hoa Vô Đạo nhìn thấy Diệp Thiên, vẻ mặt như nhìn thấy con rể ngoan của mình, tay khẽ vỗ vai Diệp Thiên.


Không lâu trước đó, Diệp Thiên một mình đánh rơi mười chiếc máy bay chiến đấu siêu thanh đã lan truyền khắp mạng internet, mặc dù chưa được kiểm chứng nhưng ông ta vừa nhìn đã nhận ra Diệp Thiên.

Đối với con rể tương lai này, ông ta càng nhìn lại càng thấy hài lòng, tìm quanh thế giới, người trẻ tuổi có thể đạt đến tầm cao như Diệp Thiên chắc chắn không có người thứ hai, con rể mạnh nhất trên đời này, Diệp Thiên danh xứng với thực.

“Bác Hoa, đây đều là chuyện bất đắc dĩ, nếu đối phương không cử người vây giết cháu, thì cháu cũng sẽ không làm vậy!”

Trái lại Diệp Thiên cũng không ra vẻ cao ngạo, cậu khẽ duỗi cổ rồi ngồi xuống ghế sofa.

Cậu đến đây đương nhiên là vì tìm Hoa Lộng Ảnh rồi, nhưng lúc này Hoa Lộng Ảnh đang bế quan trên lầu, anh cũng không đến đến quấy rầy cô, chỉ có thể nói chuyện với Hoa Vô Đạo ở phòng khách, trong lúc đó đã nói đến chuyện vương cấp thế giới nổi lên.

Nhắc đến vương cấp, sắc mặt Hoa Vô Đạo nghiêm trọng hơn nhiều.

“Quả thực, trên trang web Cao thủ quốc tế, bác nhìn thấy cháu bước lên bảng Vương, hơn nữa còn là võ giả duy nhất trên bảng Vương cấp. Với xu thế này, cháu sẽ trở thành đối tượng mà nhiều vương cấp hàng đầu thế giới muốn khiêu chiến!”

Diệp Thiên cười nhạt, đành chịu khẽ buông tay.

“Đây là cục diện rối rắm mà người đứng sau trang web Cao thủ thế giới để lại cho cháu, còn có clip cháu đánh rơi máy bay chiến siêu thanh bị tung lên mạng, tất cả cũng là thủ đoạn của Hợp chúng quốc, họ muốn khiến cháu trở thành mục tiêu công kích!”

“Nhưng đối với cháu mà nói, minh thương ám tiễn đều là chuyện bình thường thú vị, bọn họ muốn thế nào thì cháu sẽ chờ đợi tất cả!”

Cậu quay đầu nhìn Hoa Vô Đạo, ánh mắt nghiêm túc hơn.

“Trái lại là bác Hoa, dạo này không nhàn rỗi, bác tuyệt đối không được rời thủ đô, càng đừng rời khỏi Hoa Hạ! Bây giờ thế giới rất loạn, dưới vương cấp, nếu không dựa vào sự bảo vệ của quốc gia thì rất khó lo cho mình!”

Hoa Vô Đạo đồng ý gật đầu, dù sao không phải ai cũng giống như Diệp Thiên sở hữu thực lực hơn người, thế giới hiện nay, thế gia lâu đời gì đó, công ty lên sàn gì đó, cũng chỉ là phù du mà thôi, chuyện quan trọng nhất là nắm giữ thực lực trong tay.

Hai người hàn huyên hơn một tiếng đồng hồ, trên lầu mới vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Hoa Lộng Ảnh mặc đồ ngủ không hề quan tâm đến hình tượng, từ lầu hai chạy vội xuống, cô không quan tâm Hoa Vô Đạo bên cạnh, mà nhảy phốc vào lòng Diệp Thiên.

“Cuối cùng anh cũng về rồi!”

Ánh mắt cô dao động, muốn đè ép rung động trong lòng, nhưng nhìn thấy Diệp Thiên, nỗi nhớ lâu ngày quả thực không thể kiểm soát nổi, chỉ muốn phát tiết toàn bộ.

Hoa Vô Đạo thấy vậy, biết điều lui vào thư phòng, trong phòng khách chỉ còn lại hai người Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh.

“Sao rồi, mới nửa tháng không gặp anh mà đã nhớ anh vậy rồi?”

Diệp Thiên khẽ vỗ trên vai Hoa Lộng Ảnh, cười khẽ nói.
“Ai nhớ anh chứ!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.