Chương trước
Chương sau
“Mong cô đừng làm phiền tôi nữa!”.

Chữ cuối cùng vừa thốt ra, giữa bàn tay Diệp Thiên tràn ra ánh sáng xanh lam, chuyển hóa thành sức mạnh ngầm cực kì thuần khiết bùng lên.

Một luồng sức mạnh cực kì to lớn, nhưng lại cực kì nhẹ nhàng, đẩy Yến Khinh Vũ ra. Cô ta không kịp đề phòng, bị đẩy ra xa mười mấy trượng.


Cô ta lập tức phản ứng lại, xoay tròn nhẹ nhàng đáp xuống đất, giống như tiên nữ giáng trần. Nhưng khi cô ta hoàn hồn, Diệp Thiên và Đàm Băng Băng đã biến mất không thấy bóng dáng, khí tức cũng hoàn toàn mất đi.

“Cái tên này!”.

Cô ta hậm hực giậm chân, nhất thời mất đi thông tin vị trí của Diệp Thiên, vô cùng buồn bực.

Cô ta nhìn quanh một lúc lâu vẫn không thấy bóng dáng Diệp Thiên, nhưng cô ta không từ bỏ, ngược lại nở nụ cười đầy hứng thú, quyến rũ tự nhiên.

“Diệp Thiên, tôi sẽ không để anh chạy thoát đâu. Người đàn ông mà Yến Khinh Vũ này đã nhắm trúng chắc chắn sẽ trở thành vị hôn phu của tôi!”.

Bây giờ Diệp Thiên vẫn chưa biết, mối rắc rối đeo bám này chỉ vừa mới bắt đầu.

“Chủ nhân, cô gái đó có quan hệ gì với cậu vậy?”.

Đàm Băng Băng và Diệp Thiên đi qua một công viên rừng. Trên người cô ta và Diệp Thiên, một dòng khí màu xanh lam nhàn nhạt che phủ bên ngoài hai người, giấu đi khí tức của bọn họ.

“Một cô gái điên mà thôi, đừng để ý!”.

Diệp Thiên tỏ vẻ lạnh lùng, kể lại chuyện trong mật tàng thần linh.

Đàm Băng Băng nghe xong lập tức che miệng lén cười, ánh mắt nhìn Diệp Thiên đầy mờ ám.

“Chủ nhân, con gái nhà người ta bị cậu nhìn thấy hết cơ thể, tìm tới cửa bắt cậu chịu trách nhiệm, đó là chuyện bình thường, sao cậu phải tuyệt tình như vậy?”.

Cô ta trêu đùa nói: “Theo tôi thấy, tu vi cô gái đó rất mạnh, lai lịch bí ẩn. Cậu cứ theo ý cô ta, làm vị hôn phu của cô ta, tương lai chắc chắn sẽ giúp ích rất lớn, cậu không cân nhắc sao?”.

Từ lúc ở sa mạc Trung Đông, Diệp Thiên đánh bại Hắc Bạch Song Sát vì cô ta, quan hệ giữa cô ta và Diệp Thiên trở nên thân thiết hơn, cũng trở nên ỷ lại vào cậu hơn, giống như người nhà. Do đó, cô ta nói chuyện với Diệp Thiên cũng bớt hờ hững và xa cách.

Diệp Thiên không vui liếc nhìn cô ta, nheo hai mắt lại: “Theo tôi thấy, tôi nên để Hắc Bạch Song Sát giết cô luôn đi, miễn cho bây giờ cô nói bậy nói bạ trước mặt tôi!”.

Đàm Băng Băng nhún vai, bộ dạng không sao cả. Diệp Thiên chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu, thân phận “chủ nhân” của cậu càng ngày càng mất uy tín.

“Hả?”.

Hai người đi đến lối ra công viên, đang định đi qua cửa lớn thì Diệp Thiên bỗng dừng bước, ánh mắt nhìn về phía bên cạnh.

Đàm Băng Băng cũng có cảm nhận, nhìn theo ánh mắt Diệp Thiên, vừa khéo nhìn thấy một thanh niên mặc áo đỏ đi theo con đường nhỏ xanh biếc tới, bên cạnh còn có một cô gái trẻ tuổi mặc váy màu kem.

Gương mặt thanh niên tuấn tú gần như quỷ dị, toát ra khí tức dịu dàng. Đó là gương mặt của một người phương Tây điển hình, sống mũi cao, mắt xanh tóc vàng. Những nơi hắn đi qua, vô số cô gái liếc mắt nhìn, lập tức bị hắn thu hút.

Ngay cả võ giả mạnh tu vi siêu phàm thần phẩm như Đàm Băng Băng cũng hơi thất thần, dừng bước ở sau cậu mấy giây.
Thanh niên phương Tây hiên ngang bước đi, một tay ôm cô gái trẻ tuổi ở bên cạnh, bàn tay to lớn còn mơn man đằng sau lưng cô gái, vô cùng phóng khoáng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.