Chương trước
Chương sau
“Là cô?”.

Diệp Thiên rút tay về, nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện, ánh mắt nghiêm nghị.

Người trước mắt chính là cô gái bị linh hồn đoạt xác, cả người trần truồng ngâm mình trong suối nước nóng trên ốc đảo sa mạc đó: Yến Khinh Vũ.


Lúc Yến Khinh Vũ tỉnh dậy còn kiếm chuyện với cậu, nói cậu đã nhìn thấy cơ thể trong trắng của cô ta phải chịu trách nhiệm, còn vì chuyện này mà bắt cậu đỡ một kiếm của cô ta.

Cậu cứ nghĩ chuyện đó đã kết thúc, người con gái này sẽ không dây dưa với mình nữa, nào ngờ cô ta lại xuất hiện ở đây.

Có người đẹp nhào vào lòng, dính sát bên cạnh, Diệp Thiên không chỉ không vui vẻ như những người con trai bình thường, mà ngược lại còn tỏ ra lạnh nhạt.

“Sao cô lại ở đây?”.

Cậu lạnh lùng liếc nhìn, trong lòng đã hơi mất kiên nhẫn.

“Đương nhiên là đến tìm anh rồi!”.

Mắt Yến Khinh Vũ lóe sáng, chớp chớp mắt, không có vẻ xấu hổ nào mà một cô gái nên có, ngược lại vô cùng thản đãng, thẳng thắn.

Ánh mắt Diệp Thiên hơi tối lại, vẻ mặt càng thêm lạnh nhạt.

“Có phải cô mất trí nhớ rồi không?”.

“Chuyện giữa cô và tôi đã kết thúc ở trên ốc đảo, tôi đỡ một kiếm của cô, cô hứa sẽ không dây dưa nữa, bây giờ lại tìm đến tận nơi. Cô coi lời hứa hẹn giữa cô và tôi như trò đùa sao?”.

Yến Khinh Vũ không hề thay đổi sắc mặt, chỉ cười tinh nghịch.

“Tôi không quên, đúng là tôi đã đồng ý, nếu anh có thể đỡ được một kiếm của tôi thì tôi sẽ không truy cứu chuyện đó nữa. Nhưng không truy cứu chuyện anh nhìn thấy cơ thể tôi không có nghĩa là tôi không tìm anh!”.

“Anh đã nhìn thấy cơ thể tôi thì đã là người đàn ông mà tôi chấm rồi, anh phải chịu trách nhiệm chuyện này, đến gia tộc tôi xin cưới!”.

Cô ta nói xong, trên gương mặt xinh đẹp hơi nóng lên. Cô ta là thiên tài nữ thần của nhiều người tu luyện thế hệ trẻ ở “nơi đó”, ngồi tít trên cao, xưa nay đều vô cùng kiêu ngạo. Thế mà bây giờ, cô ta lại mặt dày tới cửa, tìm một thanh niên giới thế tục bảo cậu đến nhà mình xin cưới. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ sẽ có ngày những lời xấu hổ như vậy được nói ra từ miệng mình.

Nhưng Diệp Thiên quả thật rất đặc biệt với cô ta, không chỉ có vẻ ngoài xuất chúng, khí chất đáng kinh ngạc, mà còn có thực lực cô ta chưa từng gặp bao giờ. Những đặc điểm của Diệp Thiên đều là mạnh nhất trong số những người trẻ tuổi mà cô ta từng gặp. Hơn nữa, Diệp Thiên còn là ân nhân cứu mạng của cô ta, lại còn nhìn thấy cơ thể cô ta, cậu chính là đối tượng tốt nhất để làm vị hôn phu của cô ta.

Ở gia tộc của cô ta, sức mạnh là tất cả, chỉ tôn thực lực lên làm đầu. Diệp Thiên có thiên phú và tiềm lực như vậy, cô ta tin rằng trưởng bối trong nhà mình sẽ không ai phản đối cậu. Một vị hôn phu tốt là thế, cô ta không muốn cứ vậy mà bỏ qua.

“Cô bị bệnh à!”.

Đứng trước Yến Khinh Vũ chủ động tìm tới cửa, Diệp Thiên đối xử với cô ta như đối xử với một đứa ngốc. Cậu cười khinh thường, lập tức xua tay, tạo khoảng cách với cô ta.

“Chúng ta đi, không cần quan tâm tới cô ta!”.

Cậu vẫy tay ra hiệu cho Đàm Băng Băng. Đàm Băng Băng lập tức hiểu ý, đi theo sau cậu, cùng cậu băng qua đường.

Trong lúc đó, Yến Khinh Vũ vẫn không rời nửa tấc, cũng không hề nổi giận, chỉ đi theo bên cạnh hai người. Cô ta tò mò quan sát Đàm Băng Băng, trong ánh mắt chứa đựng sự dò xét.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.