Chương trước
Chương sau

Lời ông ta có vẻ rất chắc chắn và lộ ra sự khâm phục, có vẻ “Tiểu thế giới” này cũng như người của nơi đó, đều thượng đẳng hơn họ một bậc vậy.

Long Định Thiên và đại sư Trí Đức đều rơi vào trầm mặc, một lát sau, Long Định Thiên mới mở lời.


“Tiểu thế giới quả thực là thánh địa võ tu mạnh nhất của Hoa Hạ ta, lỗi lạc xuất chúng, vượt xa thế tục, nếu cao thủ bên trong chịu ra tay thì dù giáo triều và viện trọng tài dốc hết toàn lực cũng chỉ có miếng không có tiếng mà thôi!”

“Nhưng đáng tiếc, bọn họ sẽ không ra tay!”

Ông ta khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ.

“Đối với tiểu thế giới mà nói, bọn họ giống như thần linh tiên nhân vượt xa thế giới phàm tục, nhìn xuống thế giới, trong mắt bọn họ, bên ngoài tiểu thế giới thì đều là ngoại tộc thế tục, không lọt vào mắt bọn họ, không khác gì cọng cỏ!”

“Mặc dù là giới võ đạo Hoa Hạ, nhưng trong mắt bọn họ chẳng qua chỉ như đứa nhỏ ba tuổi mà thôi, không đáng nhắc đến, bọn họ sẽ không vì những lý do nhàm chán này, vì một đám người thế tục bọn họ cảm thấy thấp kém mà ra tay cả!”

Nghe thấy lời của Long Định Thiên, Già Lâu La và đại sư Trí Đức đều không phản bác, không khí chợt trầm lắng.

Bọn họ biết rõ, lời Long Định Thiên nói không sai.

Chỉnh bởi vì biết sức mạnh của “tiểu thế giới”, nên bọn họ lại càng hiểu rõ, người trong đó cao ngạo và ngông cuồng đến thế nào.

Trong mắt bọn họ, người thế tục chính là kiến nhỏ trên mặt đất, mà người của tiểu thế giới bọn họ, ai ai cũng là rồng trên trời, bay lượn khắp nơi.

Mây trên tầng cao, sao lại cúi đầu quan tâm đám kiến con?

“Nói như vậy, nếu thế lực phương Tây viện trọng tài và giáo triều liên thủ ngóc đầu trở lại, chúng ta vẫn chỉ có thể dựa vào sức lực bản thân sao?”

Già Lâu La phá vỡ yên lặng đầu tiên, nói với hai người.

Đại sư Trí Đức gật đầu chắc chắn, ánh u ám xa xăm: “Lần này, so với trận chiến trăm năm trước còn hung hiểm hơn nhiều, nhưng chúng ta là cấp bậc cao nhất của giới võ đạo Hoa Hạ, nhất định phải dùng hết toàn lực chống đỡ giới võ đạo Hoa Hạ!”

“Cho dù là viện trọng tài và giáo triều rốt cuộc có phản ứng gì, chúng ta cũng chỉ có thể dẫn đầu chống đỡ, không thể lùi nửa bước, đây là sự kiên cường của người Võ Minh chúng ta, cũng là trách nhiệm của người Hoa Hạ!”

Hơi thở trên người Già Lâu la biến mất, một vòng sáng nhàn nhạt, lơ lửng quanh người ông ta, ánh mắt cũng trở nên lạnh nhạt, một luồng chiến ý nặng nề tỏa ra từ thân thể ông ta.

“Từ trận chiến trăm năm trước, tôi đã lâu không ra tay với ai, tôi cũng rất muốn tìm người xác minh một phen, tôi đã thiện tu hành trăm năm nay, rốt cuộc có hiệu quả thế nào!”

“Tôi vô cùng may mắn, trong một trăm năm qua, nhiệt huyết trong lòng tôi vẫn chưa từng dập tắt!”

Ông ta nâng tay lên, trên không khoảng trăm mét của quán trà, một đám mây bay lên, uốn lượn trên không, sau đó tan đi theo gió, trong thoáng chốc, ông ta dường như không còn là thánh nhân Phật sống Tây Tạng nữa, mà là chiến thần thánh quang trừ ác cứu thế.
Long Định Thiên nhìn thấy chiến ý hai người phóng lên trời, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy hào hùng, thời gian trôi qua trăm năm, kiêu ngạo trong lòng hai vị này vẫn không hề biến mất, trái lại còn được thời gian tôi luyện, càng lúc càng cứng rắn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.