Diệp Thiên lại không quan tâm tới cô ấy, vung tay với Đàm Băng Băng.
“Đứng lên đi, chuyện này đã xong, chúng ta cùng quay về Hoa Hạ thôi!”
Đàm Băng Băng nghe vậy, khẽ vuốt cằm, đi theo phía sau Diệp Thiên, chuẩn bị lên xe việt dã cùng Diệp Thiên.
Trước lúc lên xe, Diệp Thiên lại nhìn Điển Vinh ở phía chân trời, cười nhạt.
“Có cơ hội, nếu tôi và ông gặp lại, tôi sẽ mời ông uống một ly!”
Điển Vinh nghe thấy vậy thì cười lớn, ánh mắt có chút vui cười.
“Ha ha, rượu của Đế Vương Bất Bại mời, đương nhiên tôi sẽ không bỏ qua, một lời đã định!”
Diệp Thiên gật đầu, đã kéo cửa xe ra.
Ngay lúc đó, một bóng hình lại ở trước mặt mười người đàn ông lập tức quỳ gối sau lưng Diệp Thiên.
“Diệp Đế vương!”
Cô gái đó chính là Tần Đông Tuyết, cô ấy quỳ xuống trên cát, hai tay chống xuống đất, vái lễ với Diệp Thiên.
“Lúc trước là tôi đã quá ngu xuẩn, có mắt không tròng, đã thiếu lễ độ với Diệp Đế vương!”
“Tất thảy đều là lỗi của tôi, nhưng tôi vẫn bạo gan, muốn xin anh rủ lòng từ bi, cho tôi linh dược cứu chữa cho ông tôi!”
“Đây là hy vọng duy nhất của nhà họ Tần tôi, vẫn mong anh khai ân, cho nhà họ Tần tôi một con đường sống!”
Nếu để cho những nhân vật phú quý nổi danh tầng lớp thượng lưu trên Bảo Đảo nhìn thấy, hòn ngọc quý của nhà họ Tần ở Đảo Kho Báu dập đầu cầu xin người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/349841/chuong-1564.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.