Chương trước
Chương sau
Thật không ngờ hôm nay, cậu lại có thể tận mắt chứng kiến tổ hợp tuyệt kỹ này một lần nữa.

“Diệp Lăng Thiên, coi như cậu có mắt, biết được về tuyệt kỹ hợp kích này”.

“Vậy thì có lẽ cậu cũng biết, uy lực của tuyệt kỹ hợp kích mạnh như nào rồi nhỉ!”


Hai tay của Hắc Bạch Song Sát hợp nhất, chân khí của cả hai cuồn cuộn như dòng sông phóng ra từ cơ thể họ và bao trùm lên không gian trong phạm vi hàng chục mét. Một trắng một đen giống như sự điều hòa âm dương, sự phối hợp giữa âm và dương. Chân nguyên xoay chuyển, tạo thành một hình bát quái xoay chuyển vô cùng tinh diệu.

“Bản đồ Thái Cực sao?”, bên dưới, Phùng Mạc Phong và Tề Thiên Nguyên nhìn thấy cảnh tượng đó đều tái mặt.

“Lão tông chủ, bản đồ Thái Cực này là công pháp độc môn của giới võ đạo Hoa Hạ, Hắc Bạch Song Sát là người phương Tây, là hộ vệ của La Võng, sao bọn họ lại có thể thi triển được bản đồ Thái Cực chứ?”

Bọn họ chỉ cảm thấy không thể lý giả. Giống như việc nhìn thấy người ngoại quốc nói được tiếng phổ thông một cách lưu loát vậy. Cảm thấy vô cùng kỳ dị.

Điển Vinh chắp tay sau lưng, đôi mắt nheo lại, nhìn lên hình Thái Cực trên không trung và thở dài.

“Hắc Bạch Song Sát, mặc dù là người phương Tây nhưng có mối liên hệ rất sâu sắc với người luyện võ phương Đông!"

“Nghe đồn bọn họ từng có được truyền thùea tương ứng ở một nơi bí mật của tiên nhân phương Đông, vì vậy công pháp và võ kỹ mà họ tu luyện mang phong cách của những người luyện võ phương Đông!"

“Võ thuật của hai người bọn họ được kết hợp Đông và Tây, trở thành một. Hình Thái Cực này, Diệp Thiên khó mà có thể chống lại được!”.

Năm xưa ông ta cùng với một vị vương cấp của phương Đông cũng từng được chứng kiến tuyệt kỹ hợp kích này của Hắc Bạch Song Sát, hình Thái Cực này vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí ông ta.

Khi đó ông ta cùng với vị vương cấp kia đã phải tận dụng toàn bộ sức mạnh mới có thể đỡ được đòn tấn công như sấm sét ấy, nhưng sau đó thì bọn họ cũng bị thương nặng.

Và chiêu thức mà Hắc Bạch Song Sát thi triển năm đó vẫn chưa đạt tới đỉnh phong. Còn giờ đây, khi hàng trăm năm đã qua đi, Hắc Bạch Song Sát sử dụng lại thì rõ ràng là đã đạt tới độ chính muồi, uy lực so với năm xưa là điều không cần bàn nữa.

Nghĩ tới đây, ông ta trở nên âm sầm hơn, sau đó lùi một bước, từ vị trí cách đó hàng chục mét bay vọt lên trời rồi đáp xuống đứng giữa Hắc Bạch Song Sát và Diệp Thiên.

“Hả!”

Xung quanh cơ thể Hắc Bạch Song Sát là hai luồng sáng chuyển động, bản đồ hình Thái Cực càng lúc càng phóng to, chuyển động không ngừng, chân nguyên cũng hoàn toàn tạo thành một thể thống nhất.

Bọn họ tái mặt khi nhìn thấy Điển Vinh bay tới.

“Điển Vinh, là ông?”

Gần như trong nháy mắt, bọn họ đã nhận ra Điển Vinh.

Đây chính là đối thủ gạo cội mà hàng trăm năm trước bọn họ phải đối đầu khi phương Tây xâm lượng Hoa Hạ. Điển Vinh luyện ngạnh công, thân thể gần như đã đạt tới kim cương bất hoại, để laị ấn tượng sâu sắc đối với bọn họ. Và cũng là một trong những đối thủ vương cấp mà bọn họ không thể khinh thường.

“Hắc Bạch Song Sát, đã hàng trăm năm không gặp, hai người vẫn thích chơi trò hai chọi một nhỉ, vẫn là cái chiêu ức hiếp người khác đó!”

Điển Vinh nhìn họ với vẻ lạnh lùng, giọng điệu không rõ vui hay buồn, giống như đang hỏi thăm những người bạn cũ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.