Chương trước
Chương sau
Điển Vinh khẽ lắc đầu, nhìn hành động của Diệp Thiên mà âm thầm thở dài.

Ông ta biết rõ tu vi của Hắc Bạch Song Sát đáng sợ đến mức nào. Diệp Thiên đối đầu với hai người họ không chỉ không lùi bước, mà còn chủ động tấn công, trong mắt đa số vương cấp mà nói thì là tự tìm đường chết.

Sức chiến đấu của mỗi người trong Hắc Bạch Song Sát đã đứng trên đỉnh kim tự tháp, hai người hợp tác thì không ai trên đời có thể chống lại. Bọn họ đã từng lay chuyển được cả quân đội của các nước mạnh phương Tây. Mặc dù chiến tích của Diệp Thiên rất nổi bật, nhưng so với hai người họ rõ ràng trình độ vẫn còn kém xa.


Điển Vinh trở nên nghiêm nghị, mặc dù cảm thấy hành vi của Diệp Thiên không thỏa, nhưng ông ta cũng không lo lắng nhiều.

Tuy lúc này Diệp Thiên một mình chiến đấu với hai người, nhưng vẫn còn ông ta ở đây trấn giữ. Một khi Diệp Thiên rơi vào thế yếu, ông ta sẽ lập tức ra tay cứu viện.

Ông ta và Diệp Thiên bắt tay nhau, không nói là có thể thắng Hắc Bạch Song Sát, nhưng chắc chắn sẽ không yếu hơn bọn họ. Bây giờ ông ta nhìn chằm chằm chân trời, chỉ chú ý tình hình trận chiến.

Tần Đông Tuyết và các vệ sĩ ở bên cạnh thì ngây ngẩn nhìn cảnh tượng trước mặt, giống như rơi vào một thế giới chưa từng đặt chân đến.

“Ầm!”.

Chân nguyên mạnh mẽ quét ngang trời, bị người đàn ông trung niên áo đen đánh một quyền nổ tung. Trước mặt hai người, gió mạnh thổi điên cuồng, gió cát dừng lại.

“Diệp Lăng Thiên, cậu chết chắc!”.

Người đàn ông trung niên áo trắng lạnh lùng nhìn lại, mơ hồ có sát ý dâng lên. Đã nhiều năm ông ta chưa có hứng thú săn giết con mồi như lúc này.

Vào khoảnh khắc người đàn ông trung niên áo đen ra tay, ông ta cũng bước ra một bước, năm ngón tay hơi cong lại thành trảo, vồ vào không trung.

“Ám Thiên Ma Trảo!”.

Một dấu trảo xuất hiện giữa trời, giữa năm ngón tay có đường nối kết giống như tơ máu, hệt tay của ác ma, phong tỏa không gian xung quanh Diệp Thiên.

Diệp Thiên không buồn không vui, trước bàn tay khổng lồ màu đen vồ xuống từ trên không, cậu chỉ đánh ra một quyền.

Tam Tuyệt Quyền, Đoạn Hồn!

Một quyền này đánh ra, đất trời lập tức biến sắc, vô số cát bụi bị cuốn từ dưới đất lên. Mọi người chỉ có thể nhìn thấy một vòi rồng nằm ngang với độ rộng mấy trượng xoáy ra theo quyền kình, đánh thẳng vào bàn tay màu đen kia.

Ở trong mật tàng của thần linh, cậu đã hấp thu lượng lớn linh khí, Phệ Thiên Huyền Khí trong cơ thể lại thay đổi về chất, thuần khiết hơn trước kia, sức mạnh ngưng tụ thực chất hơn. Cậu chỉ đánh ra một quyền là có thể đánh nát xác thịt của siêu phàm thần phẩm.

Mặc dù ma trảo màu đen này cực kì mạnh, nhưng vẫn bị xuyên thủng bởi quyền kình mạnh mẽ của Diệp Thiên ngay trên không. Sức mạnh còn lại vẫn hùng hậu, vòi rồng nằm ngang tiếp tục đánh thẳng về phía người đàn ông trung niên.

“Hả?”.

Người đàn ông trung niên áo trắng vô cùng ngạc nhiên, nhưng không hề hoảng loạn. Ông ta giơ tay lên, cánh tay bỗng dài ra mấy tấc. Kình phong võ thuật phóng ra nơi đầu ngón tay, lượn vòng lên trên, hình thành năm phát súng nội lực.

“Pằng pằng!”.

Trong không khí, năm luồng sức mạnh xao động, bắn về phía vòi rồng, xuyên thẳng qua nó. Sau đó, sức mạnh bùng nổ ở bên trong, xé nát vòi rồng ở trên không trung.

Người bên dưới nhìn mà há hốc miệng, nhất là những người bình thường như Tần Đông Tuyết, các cao thủ mạnh nhất hiện nay như Diệp Thiên và Hắc Bạch Song Sát giao đấu với nhau chẳng khác nào cuộc chiến của thần tiên.
Điển Vinh hơi dao động ánh mắt, nhìn thấy cảnh đó cũng không khỏi âm thầm gật đầu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.