Chương trước
Chương sau
“Cậu là người sẽ đứng đầu giới võ thuật của Hoa Hạ. Vương cấp phương Tây, ai ai cũng coi cậu là mục tiêu phải hạ sát. Nếu cậu gia nhập Liên minh Võ thuật, chúng tôi có thể giúp cậu tránh được phần lớn phiền phức”.

Nghe xong, Diệp Thiên bất ngờ cười nhạt một tiếng.

“Ý của ông là, tôi nên gia nhập Liên minh Võ thuật để tìm sự bảo vệ từ các ông?”


Cậu khẽ lắc đầu. ánh mắt vô cùng kiên quyết, tỏ ra vô cùng tự tin.

“Ý tốt của Long Hoàng, tôi xin nhận nhưng tôi vẫn từ chối gia nhập Liên minh Võ thuật”.

“Tôi nắm rõ hoàn cảnh hiện giờ của mình, càng biết rõ địa vị của mình trong mắt các cường quốc và ông trùm thế giới ngầm, có điều, thế đã làm sao?”

“Con người sống trên đời này đều sẽ phải đối mặt với những nguy cơ tiềm ẩn. Nếu vì chút chuyện này mà tôi tìm người cầu cứu, gia nhập liên minh, trốn dưới cái ô bảo hộ của mọi người, vậy thì tôi có khác gì những người bình thường?!”

Cậu bước tới một bước, bóng lưng cậu kéo dài trên bãi cát vàng, ánh nhìn của đám người Tần Đông Tuyết đột nhiên thay đổi, cảm thấy Diệp Thiên như biến thành một người khổng lồ cao ba mét, bóng người rất lớn lướt qua ngay trước mắt bọn họ.

Diệp Thiên đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn thẳng, giọng nói vẫn trầm tĩnh.

“Cho dù là các cường quốc hiện nay hay vương cấp phương Tây, thậm chí là các vương cấp của phương Đông chúng ta”.

“Ai muốn khiêu chiến với tôi thì cứ việc tới, bất kỳ ai muốn tước đi mạng sống của tôi, đáp án của tôi cũng chỉ có một”.

“Nghiền nát mọi thứ!”

Điển Vinh đứng sau lưng Diệp Thiên, đồng tử của ông ta hơi co lại, nhất thời không nói nên lời.

Ông ta bỗng có cảm giác mình đang đối mặt với một lão quái, nhưng lại cũng có cảm giác đang nói chuyện với một đứa nhóc không biết thời thế.

Chỉ một câu “nghiền nát tất cả” đã thể hiện ra toàn bộ sự ngông cuồng của Diệp Thiên.

Mặc dù Điển Vinh rất khâm phục phong thái và cá tính của Diệp Thiên nhưng ông ta vẫn lắc đầu, thở dài bất lực. Ông ta không hề đồng ý với những gì Diệp Thiên nói.

Long Hoàng năm xưa cũng giống với Diệp Thiên hiện giờ. Mặc dù tài năng thiên bẩm không được như Diệp Thiên nhưng cũng đạt đến cảnh giới vương cấp vào năm sáu mươi tuổi, có thể coi là tài năng thiên phú, tung hoành ở Hoa Hạ cũng khiến thế giới ngầm khi ấy chấn động.

Long Hoàng năm xưa cũng ngông cuồng vô cùng, người khác nghe đến đều kinh sợ. Trong mắt ông ta, toà trọng tài và giáo triều đều chẳng là gì cả. Ông ta cũng từng hùng hồn nói rằng muốn một mình chống lại hai thế lực lớn nhất phương Tây, trở thành người đầu tiên trong lịch sử làm điều này.

Có điều, lý tưởng chỉ là lý tưởng, thực tế vẫn là thực tế. Đối mặt với thế lực lớn như viện trọng tài và giáo triều, người cao ngạo như Long Hoàng cũng phải cúi đầu, lựa chọn cách chiêu mộ những người mạnh ở phương Đông để chống lại.

Những gì Diệp Thiên nói hiện giờ giống y hệt Long Hoàng năm đó.

Cảm nhận được sự quyết đoán của Diệp Thiên, Điển Vinh biết mình không thể khuyên được. Ông ta lắc đầu, sau đó thu lại chiếc huy hiệu Liên minh Võ thuật.

“Tuổi trẻ thành danh, nhiệt huyết dâng trào, không ngông cuồng sao gọi là tuổi trẻ chứ? Diệp Đế vương, tôi có thể hiểu được lối suy nghĩ này của cậu!”
“Nếu cậu từ chối gia nhập Liên minh Võ thuật vậy tôi cũng không phí lời nữa, chỉ mong cậu có thể tự bảo trọng, nhất là cẩn thận với toà trọng tài. Tôi với bọn chúng là kẻ thù không đội trời chung với nhau. Theo như cách làm việc của bọn họ thì chắc chắn sẽ không tha cho cậu”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.