Chương trước
Chương sau
Kiếm khí mạnh mẽ từ trên trời phóng thẳng xuống, kiếm khí vẫn chưa chém xuống nhưng mặt đất Diệp Thiên đang đứng đã bị chia ra làm hai, cỏ bay tứ tung, khe nứt kéo dài từ dưới chân Diệp Thiên đến mặt hồ phía sau, chắn ngang cả trăm mét.

Mặc dù gió lớn trên đỉnh đầu chèn ép, uy lực như phá được núi, nhưng Diệp Thiên chung quy cũng chỉ có chút vẻ mặt ngạc nhiên mà thôi, không hơn không kém.

Nhìn thấy kiếm quang hạ xuống, quần áo cậu lay động, gió thổi bay phần phật, mà bản thân cậu thì vươn năm ngón tay thon dài ra.

“Keng!”


Tiếng vang chấn động không trung, chỉ nhìn thấy Diệp Thiên hơi mở ngón trỏ và ngón giữa, sau đó cánh tay vừa nhấc lên đã chắn ngang ngay mũi kiếm.

Thanh kiếm băng khổng lồ với kiếm khí dài hơn mười trượng lại mạnh mẽ bị ngăn lại trên đỉnh đầu Diệp Thiên, hai ngón tay tựa như kiềm sắt, giữ chặt mũi kiếm, khiến đòn tấn công của cô ta hoàn toàn tan vỡ, kiếm ý dần biến mất, một tia sáng xanh cuối cùng sót lại cũng dần tan biến.

Từ đầu đến cuối Diệp Thiên chưa từng lùi một bước, cũng không hề đề phòng gì, chỉ vỏn vẹn dùng hai ngón tay mà khống chế toàn bộ cục diện.

“Sao… Có thể?”

Cô gái ở giữa không trung, chân đạp hoa sen băng, vẻ mặt thay đổi, vô cùng hoảng sợ.

Sở dĩ cô ta đề nghị để Diệp Thiên đỡ một kiếm của cô ta là vì để xác minh thực lực tu vi của Diệp Thiên một lần nữa, cô ta biết, Diệp Thiên có thể đỡ được đòn tấn công của cô ta nhưng lại không ngờ cậu có thể sẽ đỡ được một cách nhẹ nhàng thoải mái như vậy, chỉ dùng hai ngón tay đã phá vỡ kiếm khí hàn băng mà cô ta đã khổ tu hai mươi năm.

“Đây chính là một kiếm toàn lực của cô?”

Diệp Thiên ngước nhìn, khoé miệng khẽ nhếch châm chọc.

Trong lúc cậu nói, hai ngón tay đột nhiên dùng lực, tai chỉ nghe thấy tiếng vang lanh lảnh, thanh kiếm hàn băng lập tức tan vỡ, bị Diệp Thiên dùng hai ngón tay bóp nát.

Mũi kiếm rơi xuống, biến thành vô số vụn băng biến mất, thân hình cô gái cũng run rẩy, liên tục lùi về sau mười bước, lùi thẳng ra ngoài cách Diệp Thiên khoảng mười trượng, ánh mắt chợt thay đổi.

“Thế tục này thật sự có nhân vật thiên tài như vậy tồn tại sao?”

“Rất nhiều trưởng lão tiền bối đã từng nói thiên tài thế tục không đáng quan tâm, không thể so sánh với tuấn kiệt thiên kiêu trong thế giới nhỏ, nhưng hôm nay xem ra đây chẳng qua chỉ là lời phiến diện mà thôi!”

“Thế tục cũng có thiên tài tuyệt thế khiến nhiều tuấn kiệt thiên kiêu của thế giới nhỏ e sợ!”

Qua một lúc lâu cô gái mới định thần lại, ánh mắt u ám, nhìn Diệp Thiên chưa từng dịch chuyển nửa bước.

“Tôi đã đỡ được một kiếm của cô rồi, hai người chúng ta đã tính toán xong, còn dám cản tôi nữa thì tôi sẽ không nương tay đâu!”

Diệp Thiên rút tay về, chắp tay đi về phía trước, giọng điệu trước sau như một đều lạnh nhạt.

Lần này, cô gái không hề cản bước Diệp Thiên, cô ta trầm ngâm vài giây,đột nhiên nhoẻn miệng cười, giọng điệu trở nên mềm mại vô cùng.

“Anh nói thì giữ lời, không tính toán dây dưa chuyện này nữa!”

“Nhưng tôi muốn biết tên của anh!”

Diệp Thiên chẳng buồn quay đầu, chân cũng không dừng, chỉ có giọng nói vang vọng.

“Diệp Thiên!”

Cô gái thấp giọng lầm bầm, nhắc lại tên Diệp Thiên, gương mặt chợt tươi cười ngọt ngào.

“Tên này tôi sẽ nhớ thật kỹ!”

“Tên của tôi là Yến Khinh Vũ, Diệp Thiên, tôi tin chắc chúng tôi sẽ gặp lại nhanh thôi!”

Diệp Thiên nghe thấy vậy, ánh mắt khẽ dao động, nhưng cuối cùng cũng không mở lời hỏi, đi thẳng ra ngoài ốc đảo.

Bên ngoài ốc đảo, nhóm người vẫn chưa hề rời đi, Tần Đông Tuyết dẫn theo mười vệ sĩ vẫn ở lại chỗ cũ, không ngừng nhìn vào bên trong.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.