Chương trước
Chương sau
Diệp Thiên không hề biết suy nghĩ cô gái sau lưng mình, cậu vẫn duy trì một tư thế, liên tục cả nửa tiếng đồng hồ, trong vòng nửa tiếng này, lực hấp thụ trong lòng bàn tay cậu vẫn chưa hề suy giảm, linh khí chất chứa trong vách núi này đều bị cậu hấp thụ vào cơ thể.

Cuối cùng, cậu thả tay ra, một tiếng ngân dài phát ra từ trong miệng cậu, bay thẳng lên tầng mây, lay động mây mù khắp nơi trên bầu trời, vách núi phía trước cũng vì sóng âm dao động mà trực tiếp vỡ tung, hoá thành đá vụn.

Ánh mắt Diệp Thiên lạnh thấu xương, sự tự tin giữa hàng mày càng lúc càng tinh khiết càng mạnh mẽ, siêu phàm thần phẩm, cuối cùng cậu cũng bước đến rồi!


“Răng rắc!”

Cậu nhẹ nhàng co dãn toàn thân, khắp người bỗng vang lên tiếng xương khớp giòn tan, tựa như mỗi một khớp xương trong cơ thể đều đang co duỗi, hơi thở của cậu cũng mạnh mẽ trước nay chưa từng có, khiến cô gái phía sau kinh ngạc.

“Hơi thở này là vừa mới đột phá đến siêu phàm thần phẩm sao?”

Ánh mắt cô gái sửng sốt, cảm thấy vô cùng khó tin.

Cô ta cảm nhận rõ ràng được tu vi cảnh giới lúc này của Diệp Thiên chỉ là ở siêu phàm thần phẩm, không thể hơn, so với vương cấp càng khác xa.

Nhưng cô ta khó mà hiểu được, tu vi siêu phàm thần phẩm sao có thể đấu lại một linh hồn thể cảnh giới quy nguyên, còn giết chết một cách nhẹ nhàng vậy?

Trong lúc cô ta nghi hoặc thì Diệp Thiên đã quay người lại.

Ánh mắt cậu từ đầu đến cuối đều không để ý đến cô gái, trực tiếp lướt ngang qua người cô ta, sau đó Diệp Thiên bước một bước đã đi lên trên mặt hồ, đi về phía bờ hồ cứ như đang đi trên mặt đất.

Đối với cậu mà nói, lần này đến nơi thần linh mật tàng cũng xem như trọn vẹn, Linh Tuyền Sinh Mệnh ở đây ẩn chưa linh khí mạnh mẽ đều bị cậu hấp thụ đến tận cùng, còn một ít linh khí, bảo vật, công pháp các thứ còn lại trong ốc đảo thì cậu không hề quan tâm.

Phệ Thiên Cửu Truyền mà cậu tu luyện chính là công pháp mạnh nhất trong vũ trụ này, về mặt này, cậu vô cùng tự tin.

Nhìn thấy Diệp Thiên đã sắp đi qua mặt hồ, cô gái mới định thần lại, ánh mắt cô ta chợt ngừng lại, sau đó như đã quyết định, bóng hình chợt lướt ngang, lập tức lướt ngang trên mặt hồ, kéo theo vệt nước.

Sóng nước dao động, hoá thành vô số hơi nước băng giá bay vờn quanh người cô ta, bao phủ đường cong cơ thể tinh tế của cô ta, càng tôn thêm vẻ đẹp thanh thoát.

Cô ta trực tiếp đứng chắn trước mặt Diệp Thiên, đôi mắt kiên cường.

“Chuyện của chúng ta vẫn còn chưa nói rõ, anh muốn đi đâu?”

Diệp Thiên dừng bước, cuối cùng cũng nhìn cô ta, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.

“Cô cho rằng mình là con gái thì tôi sẽ không ra tay với cô sao?”

Cậu cứu mạng cô gái này, nhưng cô ta không cảm tạ thì thôi vậy, trái lại còn bám riết không buông, cứ dây dưa vấn đề đã nhìn thấy cơ thể cô ta, Diệp Thiên cũng không còn nhẫn nại với chuyện này.

“Tôi đã nói rồi, chuyện này dừng ở đây, tôi và cô không thiếu nợ nhau, không liên quan nhau, đơn giản vậy được chưa?”

Giọng điệu Diệp Thiên lạnh lùng, giống như người trước mặt là một người qua đường vô cùng bình thường, chứ không phải một mỹ nữ yêu kiều.

“Không thể!”

Cô gái lập tức bác bỏ đề nghị của Diệp Thiên, xoè lòng bàn tay, chân khí hàn băng lập tức chuyển động, khiến không khí xung quanh lập tức đóng băng, một luồng sương giá từ dưới chân cô ta lan ra kéo dài cả trăm mét, bao vây Diệp Thiên bên trong.

Diệp Thiên khẽ nheo hai mắt, giọng điệu u ám hơn.
“Cô muốn ra tay với tôi?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.