Chương trước
Chương sau
Quầng sáng lấp lánh ánh đỏ nhàn nhạt, từ trên trời bay thẳng xuống, nhanh chóng đến gần ốc đảo.

Đám người Hoàng Hàm Vũ, Tần Đông Tuyết đều ngước mắt nhìn lên. Chưa tới mười mấy giây sau, quầng sáng đó đã dừng trên đỉnh đầu bọn họ, hóa thành một bóng người để trần hai tay.

Đó là một người đàn ông trung niên, hai cánh tay lấp lóe ánh sáng màu đồng cổ, hai mắt không giận mà uy, vóc người cao to thẳng tắp. Ông ta chỉ đứng đó thôi đã khiến mọi người cảm giác được một luồng khí tức nặng như núi cao đổ xuống, giống như Thái Sơn đè lên đỉnh đầu.


“Lão môn chủ!”.

Người đàn ông trung niên đáp xuống, Phùng Mặc Phong và Tề Thiên Nguyên đồng thời chắp tay hành lễ với ông ta, giọng điệu có vẻ tôn sùng.

“Sư gia!”.

Lâm Tường cũng khom người sát đất, vẻ mặt kích động.

Người này chính là truyền kì bất lão của Phi Giáp Môn, từng là truyền thuyết siêu cấp chấn động thế giới: lão môn chủ của Phi Giáp Môn.

Từ khi vào Phi Giáp Môn, ông ta thường hay nghe các trưởng bối trong môn phái nhắc tới chuyện của lão môn chủ. Phùng Mặc Phong cũng kể về những trải nghiệm truyền kì của lão môn chủ không dưới mười mấy lần. Người này là cao thủ thực thụ của trăm năm trước, từng là thị vệ thân cận của Thái hậu Thanh Đình, bảo vệ sự an toàn của hoàng gia. Ông ấy từng dùng cơ thể máu thịt chống lại đạn pháo mà không tổn hại gì, khiến các nước phương Tây nghe tin đã sợ, vô số cao thủ phương Tây cũng đã bị ông ấy đánh bại.

Trong trận chiến của vương cấp, ông ấy đã sống sót, trở thành một trong số ít những vương cấp phương Đông còn sống khỏe trên thế gian, có thể thấy tu vi ông ấy mạnh đến thế nào.

Lâm Tường vốn cho rằng mình muốn gặp được vị truyền kì bất lão này phải cần một thời cơ thích hợp, nhưng không ngờ ông ấy lại xuất hiện ở đây.

Người đàn ông trung niên đạp chân hư không, gật đầu với đám người Phùng Mặc Phong, sau đó lướt mắt nhìn đến Diệp Thiên, trong ánh mắt có chút kinh ngạc.

Ông ta là tồn tại đỉnh cao chân chính của một trăm năm trước, đương nhiên mắt nhìn vượt xa những siêu phàm thần phẩm như Phùng Mặc Phong và Tề Thiên Nguyên. Ông ta vừa nhìn đã phát hiện ra, xác thịt của Diệp Thiên khác với người thường, toát ra một loại sức mạnh vô cùng khác lạ. Ngay cả một người đã tu luyện cơ thể sắt thép cả trăm năm như ông ta cũng mơ hồ cảm thấy bị uy hiếp.

“Cậu là?”.

Ông ta chủ động lên tiếng hỏi.

Diệp Thiên chưa trả lời, Phùng Mặc Phong ở bên cạnh đã nói: “Lão môn chủ, đây là võ giả truyền kì đang nổi danh nhất thế giới hiện nay, Diệp Đế Vương Diệp Lăng Thiên!”.

“Ồ?”.

Ánh mắt của người đàn ông trung niên trở nên nghiêm nghị, trên mặt cũng biểu lộ sự kinh ngạc.

“Hóa ra là Đế Vương Bất Bại danh tiếng lẫy lừng!”.

“Tôi là Điển Vinh, chưởng môn của Phi Giáp Môn, thất kính rồi!”.

Ông ta chủ động chắp tay với Diệp Thiên. Nếu ông ta gặp Diệp Thiên vào một tuần trước thì cũng chỉ cảm thấy thường thường, cùng lắm là gật đầu tỏ lòng thành kính mà thôi.

Diệp Thiên bước lên vị trí đứng đầu bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, nhưng bảng xếp hạng này trong mắt một vương cấp trăm năm trước như ông ta chỉ là trò trẻ con, không hề có sức nặng. Cho dù Diệp Thiên đứng đầu bảng, ông ta vẫn cho rằng Diệp Thiên còn thua kém bọn họ một khoảng cách không nhỏ.

Nhưng chiến tích Diệp Thiên một mình càn quét mười chiếc máy bay chiến đấu siêu thanh truyền ra, chấn động thế giới. Ngay cả một số cao thủ vương cấp của trăm năm trước cũng không thể có được thực lực như vậy, đồng nghĩa Diệp Thiên đã xếp vào hàng những cao thủ hạng nhất trên thế giới. Ông ta cũng chỉ ngang vai ngang vế với cậu, không dám khinh thường.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.