Chương trước
Chương sau
Hắc Tháp chỉ cảm thấy tiếng nổ ầm ầm bên tai. Anh ta không dám dừng lại, chỉ nghiến răng tiếp tục nhảy lên và lao về phía nội bộ của thành, không dám tiến tới sát vùng biên nữa.

“Mục tiêu núp ở bên trong, có tấn công nữa không?”

Một binh sĩ cầm súng, mặt áo giáp đứng bên cạnh đang báo cáo với người đàn ông trung niên đứng đầu.

“Không cần nữa, để cậu ta chạy đi!”


Người đàn ông trung niên mặc quân phục màu xanh, dựa vào chiếc xe bọc thép và châm một điếu xì gà.

Ông ta khẽ ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lùng.

“Những người trốn trong thành chẳng qua là tôm tép thôi. Mệnh lệnh của phía trên chỉ là khóa chặt thành, không để người ở bên trong chạy thoát.

“Mục tiêu thật sự của chúng ta không phải là những người này!”

“Tòa thành này đã bị ba nghìn người bao vây rồi, thêm sáu mươi chiếc xe bọc thép nữa, ba mươi lăm xe tăng, hai mươi xe gắn hỏa tiễn, những người bên trong có ba đầu sáu tay thì cũng không thoát ra nổi đâu!’

“Chính chủ vẫn chưa tới thì chúng ta cần phải kiên nhẫn một chút!”

Mấy binh sĩ xung quanh đồng loạt gật đầu.

“Vâng!”

Bên trong thành, cơ thể Hắc Tháp lao đi như gió, xuyên qua một căn nhà cũ nát. Cuối cùng thì tới một căn nhà dân còn nguyên vẹn.

Anh ta bay qua tường, lao vào trong. Bên trong có chín người đang ngồi vây lại, nghe thấy tiếng động, những người này đều cảm thấy lo lắng và bèn nhìn về phía có tiếng động.

Nhìn thấy là Hắc Tháp, những người này mới nhẹ nhõm vài phần, nhưng biểu cảm vẫn vô cùng lo lắng.

“Đội trưởng, tình hình bên ngoài thế nào rồi?”

Một cô gái với khuôn mặt xinh đẹp lên tiếng, đây chính là Thủ Thuật Đao – người giỏi ám sát bậc nhất trong đội Nam Long Nhận.

Những người khác như Cương Quyền cũng đều chờ đợi, cùng với một y sư mặc áo trắng và một cặp thanh niên trẻ tuổi.

Thủ Thuật Đao hỏi vậy thì những người khác cũng nhìn về phía Hắc Tháp, hi vọng có thể nhận được chút tin tức từ anh ta.

“Không được!”

Biểu cảm của Hắc Tháp vô cùng nghiêm túc, mặc dù không chấp nhận nhưng anh ta chỉ biết lắc đầu.

“Bọn chúng không hề có dấu hiệu rút lui, hơn nữa số người còn nhiều hơn trước gấp đôi, cộng thêm xe tăng thì hầu như chúng ta đã bị bao vây chết cứng trong này rồi!”

Nghe thấy vậy Bộc Phát tức giận đứng lên, đập mạnh nắm đấm vào tường tạo thành một cái hõm.

“Khốn khiếp, tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi, thay vì bị nhốt chết ở đây thì chi bằng chúng ta ra ngoài liều mạng với chúng một trận đi!”

“Tôi dù có chết thì cũng sẽ cố tạo ra một đường sống cho mọi người, để mọi người có thể đưa giáo sư Nguyễn và con của ông ấy rời đi an toàn!”

Người này nói và định lao ra thì bị Lý Vân Phi ngăn lại.

“Bộc Phát, đừng kích động!”

Lý Vân Phi chộp lấy vai của Bộc Phát và trầm giọng: “Giờ đối phương chỉ bao vây chứ chưa hề có hành động gì, rõ ràng là tạm thời chúng ta vẫn được an toàn!”

Bộc Phát nghe thấy vậy thì bình tĩnh hơn. Những người khác quay cả nhìn đội trưởng Hắc Tháp.

“Đội trưởng, anh nói xem giờ phải làm thế nào?”

Hắc Tháp trầm ngâm và tạm thời cũng không nghĩ ra được đáp án.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.