Chương trước
Chương sau
Bốn chấp pháp cũng sa sầm mặt, họ không ngờ mình đã chiếm được ưu thế nhưng vẫn để Diệp Thiên cứu được Kỷ Nhược Tuyết. Vừa rồi một chiêu bùng nổ sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên đó khiến họ đều khiếp sợ không thôi.

“Sức mạnh tinh thần mà cậu ta bộc phát quả thật cực kỳ mạnh, nhưng bộc phát ở cấp bậc này thì cậu ta hẳn chỉ có thể dùng một cách hạn chế”.

Thấy ánh sáng trong mắt Diệp Thiên đã tản đi, bốn người đều có một suy nghĩ, nếu sức mạnh tinh thần khởi dậy thì sẽ vây chặt lấy Diệp Thiên.


“Này, cho dù hôm nay cậu giãy giụa thế nào thì cậu và người phụ nữ của cậu cũng phải chết”.

Bốn chấp pháp hơi xòe hai tay ra, sức mạnh tinh thần bao trùm cả đất trời, tràn ra từ phía sau, nửa bầu trời đều bao trùm dưới gợn sóng sức mạnh tinh thần. Vài con chim thỉnh thoảng bay ngang qua cũng tan thành mây khói, tiêu phán trong gió.

“Chỉ dựa vào thủ đoạn đê hèn của bốn người mà cũng muốn giết tôi à?”

Diệp Thiên lạnh nhạt nói, không hề bận tâm nhưng Kỷ Nhược Tuyết trong lòng cậu lại bỗng thở hổn hển, sau đó hơi thở ngày càng yếu, mắt khẽ nhắm lại.

Lúc này Diệp Thiên mới nhận ra lúc này hai người đang ở độ cao hàng nghìn trượng, không khí cực mỏng, Kỷ Nhược Tuyết chỉ là người bình thường, đã bắt đầu vào trạng thái khó thở.

“Cho dù cậu nói thể nào thì hôm nay bọn tôi cũng sẽ trừng phạt cậu”.

Một thân hình trong đó lơ lửng, sức mạnh tinh thần đã dệt thành một tấm mạng nhện lớn phong tỏa cả bầu trời, bao trùm trận pháp sức mạnh tinh thần ngưng kết trước đó.

Một ông lão khác cũng động đậy cơ thể, sức mạnh tinh thần phong bế từ bên dưới, biến trận pháp sức mạnh tinh thần đó thành một không gian kín.

“Danh nhân thánh quang tiêu diệt dị tộc, ngọn lửa của giáo triều không bao giờ tắt”.

Bốn ông lão đứng ở bốn hướng khác nhau, miệng niệm pháp nguyền của giáo triệu, bốn người vừa dứt lời thì một tiếng nổ vang lên.

Tấm lưới sức mạnh tinh thần bị biến dạng tạo ra vô số gai nhọn sắc bén, độ sắc nhọn trong đó đủ để đâm thủng lốp xe bọc thép.

“Thần thuật Thánh giáo - Gai nhọn!”

Tích tắc thôi là hàng nghìn tia sức mạnh tinh thần xung quanh lao ra.

Diệp Thiên và Kỷ Nhược Tuyết ở trong đó nhưng cậu không quan tâm đến những đòn tấn công xung quanh mà hơi cúi đầu, cong thân.

“Ưm!”

Ý thức của Kỷ Nhược Tuyết vốn dĩ đã mơ màng bỗng mở mắt, đôi môi đỏ hồng của cô ấy đã bị Diệp Thiên đóng kín, hơi thở thanh mát từ trong đó truyền qua khiến Kỷ Nhược Tuyết sửng sốt, nhanh chóng tỉnh táo, hơi thở cũng trở nên thông thuận hơn.

Diệp Thiên truyền cho Kỷ Nhược Tuyết một lượng huyền khí Phệ Thiên.

“Cảnh tượng tiếp theo hơi máu me, cô chỉ cần nhắm mắt lại đợi tôi giết sạch bốn con chó già của giáo triều này”.

Kỷ Nhược Tuyết nghe lời gật đầu nhắm mắt lại, trong lòng lại cực kỳ ngọt ngào, mà ánh sáng trong mắt Diệp Thiên bỗng lóe lên, xung quanh người cậu bộc phát ra luồng sáng chói mắt chiếu sáng cả bầu trời đêm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.