Chương trước
Chương sau
“Anh có biết, lúc bố mẹ và chị tôi lừa tôi anh đã chết, tôi đã khóc biết bao nhiêu lần không? Anh có biết, anh đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi biết bao lần không?”

Đôi mắt Kỷ Nhược Tuyết nặng tình.

“Có lẽ giây tiếp theo tôi sẽ không còn sống nữa, bây giờ, tôi không muốn đè nén tình cảm của bản thân nữa!”


“Từ trước đến nay, thời khắc đẹp đẽ nhất trong đời tôi, chính là một tháng khi tôi bị mù ở vùng núi hoang sơ kia!”

“Bởi vì một tháng đó, mỗi ngày bên cạnh tôi đều có anh, mỗi ngày đều có thể gọi anh là đầu gỗ!”

Một giọt lệ từ khóe mắt cô ấy rơi xuống.

“Đầu gỗ, đừng vì cứu tôi mà để bản thân nguy hiểm, anh nhất định phải giết sạch những tên đê tiện này!”

“Tôi chỉ hy vọng anh nhớ rõ, trong đời anh, đã từng có một cô gái tên Kỷ Nhược Tuyết, cô ấy yêu thương anh sâu đậm, vĩnh viễn đều yêu thương anh!”

Câu nói cuối cùng, cô ấy gần như hét lớn thốt ra, nói xong, cô ấy nhắm mắt lại, thản nhiên đối diện với cái chết.

Tâm trạng Diệp Thiên có hơi dao động, tình cảm của Kỷ Nhược Tuyết dành cho cậu, đương nhiên cậu biết rõ, chỉ là vẫn luôn tránh né, nhưng hôm nay trước khi chết Kỷ Nhược Tuyết vẫn chỉ lo cho an toàn của cậu, cho dù bản thân sắp đối mặt với cái chết cũng không muốn cậu rời vào cảnh nguy hiểm, khiến cậu không thể không cảm động.

“Hừ!”

Trong lúc cậu trầm ngâm thì ông lão lớn tuổi nhất kia đột nhiên hừ lạnh một tiếng.

Ông ta nheo mắt, vốn tưởng rằng Kỷ Nhược Tuyết sẽ năn nỉ Diệp Thiên cứu mình, ai ngờ Kỷ Nhược Tuyết lại xem thường cái chết, không quan tâm chuyện sống còn.

Lúc này ông ta không do dự nữa, cùng với ba người kia tâm ý tương thông, sức mạnh tinh thần vừa động, đã định xé Kỷ Nhược Tuyết thành trăm mảnh.

Ngay lúc đó, cuối cùng Diệp Thiên lại ngẩng đầu, mở lời nói với Kỷ Nhược Tuyết.

“Cô gái ngốc, cô đang nói gì vậy!”

“Ở trước mặt tôi, ai cũng không thể giết cô, còn nhớ không, tôi là đôi mắt của cô!”

Kỷ Nhược Tuyết mở bừng mắt, gương mặt có chút vui mừng lại nghi hoặc.

Đột nhiên cô ấy nhớ lại, khi cô bị mù sống nương tựa với Diệp Thiên ở nơi hoang vu, Diệp Thiên cũng đã từng nói, bây giờ cậu chính là mắt của cô.

Không ngờ, Diệp Thiên chưa từng quên câu nói này, khiến cô vui mừng bật khóc.

“Đầu gỗ!”

Cô ấy yếu ớt gọi một tiếng, nước mắt lại tràn mi rơi xuống.

“Kẻ vô đạo, khẩu khí cậu lớn đấy!”

Người chấp pháp lạnh lùng cười: “Cả người cô ta đã bị sức mạnh tinh thần bốn anh em chúng ta bao vây, chỉ cần một suy nghĩ cũng có thể nghiền nát cô ta, chết ngay tức khắc, không muốn cô ta chết, cho dù tu vi sức mạnh tinh thần của cậu mạnh hơn chúng tôi nhưng chắc chắn không làm được!”

Bốn người nói xong, cùng lúc vận động sức mạnh tinh thần, chia thân xác Kỷ Nhược Tuyết thành bốn bộ phận, định xé rách từ trong ra phía ngoài.

“Vậy sao?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.