Chương trước
Chương sau
“Cái gọi là giáo triều xét xử chẳng qua là kế hoãn binh của ông để giữ mạng cho Neil thôi, chút tài mọn đó mà cũng đòi lừa tôi sao?”

Diệp Thiên vừa dứt lời thì lưỡi kiếm từ lực tinh thần một lần nữa lại xuất hiện trên đầu. Lúc này nó đã bay tới trước mặt Niel và chém xuống.

“Vụt!”

Lưỡi kiếm rung lên trong không trung, phát ra tiếng nổ lớn.


Neil tái mặt, đúng lúc này một luồng ánh sáng thánh quét ngang, tiếp tục va chạm với lưỡi kiếm của cậu.

Luồng gió dao động, Neil lùi lại hàng chục mét thế nhưng vẫn bị lưỡi kiếm tấn công.

Người mặc đồ đen thoắt cái đã chặn ngay trước mặt Neil với đôi mắt âm sầm.

“Diệp Lăng Thiên, cậu đừng tưởng cậu có thần võ song tu thì có thể làm gì thì làm!”

“Với những đại sư lực tinh thần như cậu thì tôi đã giết chết hàng chục người rồi!”

“Tôi coi cậu là bề dưới đã là khách khí với cậu lắm rồi. Nếu như cậu vẫn bám lấy không buông thì tôi cũng chẳng còn nể mặt Long Hoàng nữa, cũng không ngại dạy cho cậu một bài học để cậu biết thế nào là vương cấp hàng trăm năm trước!”

Diệp Thiên không để lộ buồn vui, chỉ bước một bước về phía trước, trên đỉnh đầu xuất hiện ba lưỡi kiếm từ lực tinh thần.

“Hôm nay bọn họ tiến hành vây giết tôi, tôi đã nói rồi, hôm nay bọn họ phải chết ở đây!”

“Những kẻ ngăn cản tôi đều phải chết!”

Một giây sau, cả bốn lưỡi kiếm bằng lực tinh thần trên đầu Diệp Thiên đều phóng ra và biến mất trong không trung.

Còn bản thân cậu cũng đạp chân lao về phía trước.

Đám đông chỉ nhìn thấy một luồng sáng màu lam trong đám mây, sau đó lao ra bay thẳng về phía Neil, cả bốn lưỡi kiếm lực tinh thần cũng xuất hiện trước mặt Niel và tiến hành sát phạt khắp nơi trên cơ thể ông ta.

Neil tái mặt, cảm nhận được sự chết chóc đang ập tới, người mặc đồ đen lạnh giọng, chiếc áo bào khẽ bay ra.

Chiếc áo như có sinh mệnh, ôm lấy cơ thể của Neil, lưỡi kiếm chém xuống nói lập tức bị gãy vỡ. Neil cũng bị nguồn sức mạnh cực lớn dội xuống khiến cơ thể lảo đảo, ông ta phun ra máu tươi nhưng không hề bị thương nghiêm trọng.

Người đội nón hóa ra lại có một món vũ khí phòng ngự tuyệt vời như vậy, có thể chặn được lưỡi kiếm từ lực tinh thần của cậu.

Người thần bí bỏ nón ra, đám đông lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt của ông ta. Một khuôn mặt chữ điền, tóc màu vàng, mắt xanh lam, sống mũi cao, giữa lông mày là một hình thanh kiếm thánh trông vô cùng thần bí.

Nhìn ánh sáng xanh từ đối diện lao tới, ông ta co đồng tử, không hề lùi lại, ánh mắt trở nên sắc lẹm hơn.

“Cậu đã cố tình muốn ra tay thì tôi chơi cùng cậu. Để cậu lĩnh giáo cái gọi là người săn ma thực sự!”

Ông ta vừa dứt lời bèn xoay tay, chiếc nhẫn hiền giả vốn thuộc về Niel phóng ra tạo thành một đường sáng nằm trong tay ông ta sau đó ông ta tung chưởng vào luồng ánh sáng xanh kia.

Một chưởng ấn khổng lồ xuất hiện, với ánh sáng thánh tinh khiết, một luồng sức mạnh thổi bay mây trời, va chạm với luồng sức mạnh của Diệp Thiên.

Neil kinh hoàng, cúi đầu xấu hổ. Ông ta sở hữu nhẫn của hiền giả gần bảy mươi năm nhưng tới bây giờ vẫn chỉ có thể sử dụng được năm mươi phần trăm sức mạnh của nó.

Vậy mà một chiêu của sư phụ thì có thể khiến nắm đấm của ánh sáng thánh mạnh hơn gấp nhiều lần của ông ta.

Chưởng ấn ánh sáng thánh lao tới, Diệp Thiên không hề né tránh, cậu đẩy vai, nghiêng người đụng độ, đỡ lấy chưởng ấn kia.

“Ầm!”

Âm thanh nặng nề vang lên, luồng sáng màu lam biến mất, trong không gian, Diệp Thiên bật lùi về sau vài bước, trượt một đường dài. Còn người thần bí thì không hề nhúc nhích, cả cơ thể phát ra ánh sáng thánh giống như thần tiên vậy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.