Đám người Tề Văn Long ngồi cùng một chỗ với Diệp Thiên vẫn luôn xem chừng bốn phía, sợ sẽ có người của gia tộc Churchill chú ý đến bên này, Ray vừa đi đến bọn họ đã phát hiện ra, biểu cảm trên mặt mọi người lập tức thay đổi.
Sắc mặt Ngô Lễ Phương tái nhợt, nắm chặt lấy tay Tề Văn Long.
“Văn Long, là Ray Churchill, anh ta đến rồi!”
Mấy người Lí Phong cũng vô cùng sợ hãi, nhất là thấy Ray đang nhìn chăm chú về phía bên này, trái tim bọn họ càng thêm nặng nề lạnh giá.
Tề Văn Long thoáng nhìn Diệp Thiên, thấy Diệp Thiên vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, không có hành động gì, cậu ta rất bất đắc dĩ, chỉ có thể nhỏ giọng an ủi Ngô Lễ Phương.
“Hừ!”
Tất nhiên Ray cũng chú ý đến sắc mặt mọi người, anh ta làm động tác cắt cổ với đám người Tề Văn Long, lộ ra nụ cười tàn nhẫn khát máu, lập tức dọa cho mọi người sợ mất hồn mất vía.
“Đại ca!”
Tề Văn Long vỗ một cái vào người Diệp Thiên.
“Ray Churchill để ý đến chúng ta rồi!”
Diệp Thiên chậm rãi mở mắt, nhìn về phía Ray, sau đó lại nhắm mắt lại.
“Không cần căng thẳng, trời sập thì vẫn còn tôi gánh vác!”
Nghe vậy, Lâm Trạch Nhu bên cạnh không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Họ Diệp này, tôi thật sự rất khâm phục sự ngu dốt của cậu, bây giờ cậu đã bị Ray Churchill để mắt đến rồi, còn nói cái gì mà trời sập thì vẫn còn cậu gánh vác chứ?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/349654/chuong-1377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.