“Chủ nhân, cậu tính khi nào tới sa mạc?”
Đàm Băng Băng tò mò hỏi.
Ánh mặt Diệp Thiên thay đổi: “Bảo tàng trong sa mạc thì không cần sốt ruột, nếu là mật tàng thần linh phương Tây truyền lại thì dưới gầm trời này, trừ tôi ra, không quá năm người có thể chiếm được, mà trong số đó, chỉ tôi biết vị trí của nó thôi”.
“Chúng ta cứ chơi với họ ở Yellen vài ngày, đợi họ rời đi rồi thì chúng ta lại tới sa mạc”.
“Huống chi nơi này còn có một đối thủ cũ, vụ cá cược của tôi và kẻ đó chưa xong đâu”.
“Đối thủ cũ à?”, ánh mắt Đàm Băng Băng thay đổi: “Ẩn Giả cũng tới Yellen rồi sao?”
Diệp Thiên từ từ gật đầu, tuy Yellen lớn nhưng sao bằng thủ đô?
Khi thần niệm của Diệp Thiên bao phủ khắp nơi, cậu đã nhận ra hơi thở của Ẩn Giả, tuy cậu chỉ tóm được một chút dấu vết nhưng cũng đã đủ để biết Ẩn gia tồn tại.
“Bây giờ ông ta đang ở đâu?”
Đàm Băng Băng nhướng mày hỏi.
Hai người vừa lúc đi tới một trang viên cũ, Diệp Thiên dừng bước chân.
“Ông ta ở đây!”
Nghe thấy Diệp Thiên trả lời, Đàm Băng Băng còn chưa kịp phản ứng thì chợt trước mặt tối sầm, sự vật chung quanh dần mờ đi với tốc độ bình thường mà mắt có thể thấy.
Hiện tại là bốn giờ chiều, mặt trời chưa xuống núi mà chung quanh lại tối tăm, bóng đêm đã bao phủ hai người.
Họ như bước vào một thế giới khác, quanh thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/349636/chuong-1359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.