Chương trước
Chương sau
Vậy mà Đàm Băng Băng nói trên vương cấp còn có cả một tầng bậc cao hơn tồn tại.

Diệp Thiên quay lại, đi lên đỉnh núi và tiếp tục lên tiếng về thông tin này.

“Trên đời này thật sự có tiên nhân và thần linh sao?”


Diệp Thiên hỏi.

“Đúng vậy, đúng là có tiên nhân và thần linh nhưng đó là chuyện của hơn ba trăm năm trước!”

Cố Trường Bình cũng xen vào: “Nghe nói vào năm trăm năm trước, Đông phương chúng ta xuất hiện một người tu luyện tung hoành thiên hạ. Người này ban đầu là người luyện võ, sau đó luyện thần, cuối cùng hợp nhất cả hai, bỏ ra hai trăm năm và đạt tới vị trí tiên nhân."

“Người này cũng là vị tiên nhân cuối cùng được ghi chép lại trong lịch sử của ba trăm năm trước. Không biết đã mất ở đâu. Vị tiên nhân này được gọi là Thần Vũ Hoàng.

“Thần Vũ Hoàng à?”, Diệp Thiên khẽ cười, thản nhiên nói: “Nói như vậy thì thứ mà bọn họ giấu được gọi là thần linh mật tàng hoặc tiên nhân mật tàng sao?”

“Đúng vậy!”, Đàm Băng Băng gật đầu.

“Mật tàng mà tôi nghe được cũng là bất ngờ bắt gặp, ở một ốc đảo trong sa mạc Trung Đông. Khi đó tôi được cử đi ám sát đội trưởng của một đoàn lính đánh thuê nên vừa hay ngang qua.

“Tôi vốn định vào trong thăm dò nhưng bị một luồng sức mạnh vô hình ngăn cách, không thể nào tiếp cận. Dù tôi có dùng toàn lực tấn công thì cũng không hề khiến luồng sức mạnh đó hề hấn gì, cuối cùng đành bất lực rời đi!”

“Tôi có thể khẳng định, trong đó có những thứ mà đến cả vương cấp cũng cảm thấy hứng thú. Tôi đã lưu lại ở đó một lạc ấn tinh thần, tới hiện tại chỉ có tôi biết vị trí của chỗ đó!”

“Chỉ cần cậu hứa giúp tôi ngăn chặn La Võng thì tôi có thể lập tức đưa cậu đi!”

Diệp Thiên nghe xong không hề trả lời mà chỉ vuốt cằm im lặng.

Với tu vi hiện tại của cậu, dù khó tìm địch thủ nhưng cũng không dám nói là vô địch thiên hạ, vẫn có rất nhiều thứ có thể uy hiếp tính mạng của cậu.

Ví dụ như vương cấp, tiên nhân thần linh, vũ khí nguyên tử,vũ khí quang học, bom đạn vân vân. Tất cả đều có thể giết cậu. Chỉ có không ngừng nâng cao năng lực mới có thể đề phòng được những điều đó.

Phệ Thiên Cửu Chuyển mà cậu tu luyện dù có thể tự động điều chỉnh, gia tăng thực lực bất cứ khi nào nhưng vẫn cần có nguyên liệu đặc biệt gia trì mới có thể gia tăng thêm hiệu quả.

Nói thật là cậu cảm thấy có hứng thú với cái gọi là thần linh mật tàng.

Nhưng cậu không vội trả lời mà ngược lại chỉ cười: “Tại sao cô lại nhờ tôi?”

Đàm Băng Băng vẫn không đứng dậy, nói một cách chân thành: “Bởi vì tôi đã khẳng định, cậu có thực lực có thể đối kháng với vương cấp, với La Võng!”

Diệp Thiên nghe thấy vậy thì bật cười ha ha vang vọng khắp bốn phía.

“Được, với cậu nói này của cô thì tôi đồng ý!”

“Có tôi thì La Võng sẽ không thể khiến cô bị thương được!”

Đôi mắt trong suốt của Đàm Băng Băng lấp láy, mang theo niềm vui nhưng cô ta còn chưa kịp lên tiếng thì câu nói của Diệp Thiên như một gáo nước lạnh dội lên đầu cô ta.

“Đã là đầy tới của tôi thì việc sống chết do tôi quyết định, thế nhưng đó chỉ là nói miệng thôi!”

Giọng nói Diệp Thiên lạnh lùng vang lên trong không trung. Cậu xoay tay, một con rồng lửa hiện ra tạo thành một một hạt hỏa diệm.

“Đây là hạt Long Diệm. Cô nuốt nó, nếu như sau này chỉ cần cô có hành động phản bội tôi thì chỉ cần một suy nghĩ của tôi cũng có thể khiến nó bùng nổ và cô sẽ nát như bột!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.