Chương trước
Chương sau
“Kẻ vương cấp năm đó là do tôi dùng một thuật pháp bí mật cộng thêm mật kỹ độc nhất vô nhị ra đòn tuyệt sát vào đúng lúc hắn mất tập trung!”

“Còn đối với cậu thì tôi không cần phải phiền phức như vậy!”

Đôi mắt hắn phóng to, một luồng khí tức đầy áp lực ập xuống.


“Mặc dù cậu lợi hại, có thể giết được Gaudreau số một trong bảng sức mạnh, còn có thể một mình quét sạch 15 vị trưởng thẩm phán nhưng dù sao cậu cũng chưa đạt tới vương cấp!”

“Chỉ cần chưa đạt tới vương cấp thì tôi có thể chắc chắn 100% là tôi có thể thắng được cậu!”

“Người dưới vương cấp chắc chắn không phải là đối thủ của tôi!”

Chỉ vài câu ngắn ngủi thì đã thể hiện được sự tự tin tuyệt đối của Huyết Ma về sức mạnh.

“Dưới vương cấp thì cậu không phải là đối thủ sao?”

Diệp Thiên khẽ lầm bầm, nhếch miệng cười nham hiểm.

“Ông tự tin đến vậy cơ à?”

Huyết Ma chắp tay sau lưng, nhưng không giải thích nhiều chỉ vung tay chỉ về phía Bắc của thủ đô.

“Tới nào Diệp Lăng Thiên, hôm nay để tôi được lĩnh giáo cái gọi là số một trong bảng xếp hạng sức mạnh thế giới nào, để xem có thật sự lợi hại như lời đồn hay không!”

“Tôi đợi cậu trên Yến Sơn!”

Câu nói cuối cùng vừa dứt, một luồng gió nổi lên dưới chân hắn tạo hành một luồng ánh sáng màu đỏ máu lao về phía Yến Sơn.

Diệp Thiên uống nốt ngụm rượu cuối cùng sau đó chậm rãi đi về phía Bành Lượng và Ngụy Thi Thi.

Bành Lượng thấy Diệp Thiên đi tới thì không nói nổi điều gì, chỉ trân trân nhìn cậu.

Khi biết Diệp Thiên chính là chủ tịch của tập đoàn Lăng Thiên, cậu ta đã kinh hãi và không thể chấp nhận rồi.

Thế nhưng những chuyện xảy ra hôm nay còn vượt qua cả nhận thức về thế giới của cậu ta. Cậu ta thậm chí còn nghi ngờ cái thế giới này có thật sự tồn tại hay không.

Trong lúc hoang mang thì Diệp Thiên đã đi tới trước mặt cậu ta và vỗ lên vai.

“Tiểu Lượng, trên đời này còn rất nhiều thứ mà cậu chưa từng tiếp xúc, còn tôi vẫn có rất nhiều chuyện chưa nói cho cậu!”

“Tối nay tôi còn có việc nên đi trước. Sau tối nay tôi sẽ lại tìm cậu uống rượu, nói rõ toàn bộ mọi chuyện với cậu nhé!”

Cậu nói xong thì hóa thành một luồng sáng màu lam lao ra ngoài như một bóng ma.

Bành Lượng và Ngụy Thi Thi đứng ngây như phỗng, còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Thư ở phía sau đã ngồi phịch xuống đất, tới đũng quần cũng ướt sũng.

Khoảnh khắc Diệp Thiên hóa thành một luồng sáng màu lam thì cuối cùng cậu ta cũng đã nhận ra Diệp Thiên. Đó chẳng phải là “Thần minh” ở Trung Hoa Các tối hôm đó sao.

Lúc đó cậu ta mới hiểu ra, “Thần minh” trong trận chiến hôm đó, có một người chính là Diệp Thiên.

“Rầm rầm!”
Mười một giờ rưỡi tại Yến Sơn, dòng người đã sớm không còn, dường như không thấy một bóng người nào ở đây nữa. Đúng lúc này, một luồng sáng đỏ máu đáp xuống đỉnh núi xuyên qua những đám mây.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.