Chương trước
Chương sau
Chỉ có Mộ Dung Đoạn ôm tâm trạng buồn bực uống rượu, ánh mắt càng lúc càng tối sầm.

Chị Hồng ngồi cùng đám người Mộ Dung Đoạn mười phút, sau đó mới mượn cớ đứng dậy, đến quầy bar pha chế một ly rượu cocktail rồi đi thẳng lên lầu ba.

“Cậu Bành, thật ngại quá!”.

Cô ta lên tiếng, hơi cúi người trước ba người nhóm Diệp Thiên.


“Vừa rồi các cậu và cậu Lâm có chút chuyện không vui, nhưng đến quán bar uống rượu là để thư giãn, hi vọng các cậu đừng để trong lòng. Ly này là “Tình Duyên Hương Cỏ” tôi đặc biệt pha chế, tặng cho các cậu, hi vọng hôm nay các cậu chơi vui vẻ”.

Cô ta đặt ly cocktail lên bàn, cười thật tươi, khiến đám Bành Lượng kinh ngạc.

“Chị Hồng, chị khách sáo quá!”.

Liễu Yên Hồng tóc dài xõa ngang vai, mỉm cười, liếc sang Diệp Thiên ở bên cạnh, nhưng lại phát hiện cậu vẫn thờ ơ, ngồi yên như tượng đá.

Trong đầu cô ta lóe qua một ý nghĩ giảo quyệt, bỗng la lên một tiếng, giả vờ trượt chân, ngã về phía Diệp Thiên.

Diệp Thiên khẽ đưa tay, đỡ lấy eo cô ta khi cô ta còn chưa hoàn toàn ngã xuống. Liễu Yên Hồng liếc mắt đưa tình, động lòng người, thuận thế ôm lấy cổ cậu.

Tư thế hai người đầy mờ ám, cực kì thân mật. Cảnh này vừa khéo bị một sinh viên Hoa Thanh lên lầu đi vệ sinh nhìn thấy.

Cậu ta nhanh chóng đi xuống cầu thang, nói vài câu bên tai Lâm Thư. Lâm Thư lập tức nổi giận, đứng phắt dậy.

“Cậu nói đứa bạn của Bành Lượng ôm chị Hồng sao?”.

Giọng nói cậu ta trầm thấp, kèm theo lửa giận khó có thể khống chế, người xung quanh đều thay đổi vẻ mặt, bộ dạng xem kịch hay.

Bọn họ thường hay ra ngoài uống rượu vui chơi với Lâm Thư, đương nhiên biết Lâm Thư có ý với chị Hồng, nhưng trước nay cậu ta chỉ có thể sờ mó một chút chứ chưa thể làm gì.

Bây giờ chỉ là một đứa bạn của một thằng ngoại tỉnh lại nhanh tay chiếm trước, sao Lâm Thư có thể nhịn nổi?

“Cậu Đoạn, cậu cứ ngồi đây chơi đi, tôi lên trên một chuyến, có chút chuyện cần xử lý, sẽ quay lại nhanh thôi!”.

Cậu ta cáo lỗi với Mộ Dung Đoạn một tiếng, chuẩn bị rời khỏi bàn.

Mộ Dung Đoạn đã hơi có men say, nghe nói đến chuyện này đương nhiên cũng muốn thể hiện năng lực của mình trước mặt Đàm Băng Băng, do đó cũng đứng dậy theo.

“Nếu đã có chuyện thì cùng qua đó xem đi!”.

Lâm Thư nghe thế thì càng mừng rỡ, những người khác cũng ôm lòng xem trò vui, kéo nhau lên lầu.

Vừa đến lầu ba, Lâm Thư đã nhìn thấy chị Hồng từ trong lòng Diệp Thiên đứng dậy, sau đó ngồi xuống sát bên Diệp Thiên, giống như người yêu.

Lâm Thư lập tức bùng lửa giận, ngay cả cậu ta cũng chưa từng có đãi ngộ này. Cậu ta sải bước chuẩn bị đi tới thì chợt một bàn tay đưa ra, kéo cậu ta lại.

“Cậu Đoạn?”.

Cậu ta ngạc nhiên quay lại, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Mộ Dung Đoạn, không biết vì sao Mộ Dung Đoạn lại ngăn cản mình.

“Không muốn chết thì đừng qua đó!”.

Sắc mặt của Mộ Dung Đoạn khó coi cực kì, gần như rít ra từng chữ qua kẽ răng.

Lâm Thư mờ mịt chẳng hiểu, không biết Mộ Dung Đoạn có ý gì.

Cậu ta đang muốn hỏi tiếp thì thấy Liễu Yên Hồng ghé miệng đến sát tai Diệp Thiên, nhưng lại bị cậu đẩy ra.

“Tôi không có hứng thú với chị, đừng làm lỡ chuyện của tôi!”.

Chữ cuối cùng vừa dứt, Liễu Yên Hồng đang định nói gì đó, bỗng một tiếng chói tai vang lên, kèm theo đó là tiếng thủy tinh vỡ vụn.

“Keng!”.

Mọi người chỉ cảm thấy tai ong ong, một đợt sóng xung kích phá vỡ cửa sổ bay vào trong.
Ở đây chỉ có một mình Diệp Thiên thấy được rõ ràng, đó là một viên đạn súng bắn tỉa kèm theo gió xoáy mạnh mẽ, đang bay về phía mắt trái của cậu với thế như chẻ tre.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.