Cậu ta liếc nhìn sang, ánh mắt ngạo nghễ. Bành Lượng nhất thời bị dọa sợ, không dám tiếp lời.
Diệp Thiên ngồi trên ghế sofa, hai mắt híp lại, chuẩn bị lên tiếng thì ngay lúc đó cậu bỗng dừng ánh mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Hửm?”.
Ánh mắt cậu xuyên qua màn đêm, nhìn về phía con hẻm tối đen đầu phố, khóe miệng nhếch lên thành đường cong.
“Bành Lượng, tôi thấy cậu vừa mới nhập hội không hiểu chuyện, nên mới dẫn cậu vào giới thượng lưu ở thủ đô!”.
“Có phải cậu vào giới rồi là cảm thấy thân phận mình cao lên, quên mất trước kia cậu bợ đỡ tôi thế nào để vào giới thượng lưu ở thủ đô không?”.
Bành Lượng thay đổi vẻ mặt, nhưng lại không nói được lời nào. Cậu ta bỗng cảm thấy mình thật vô dụng, ngay cả ôn lại chuyện cũ với anh em của mình mà người khác cũng dám ngang nhiên đến gây rối.
Cậu ta nhìn về phía Diệp Thiên, lại phát hiện Diệp Thiên đang nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như không định quan tâm đến chuyện này, khiến cậu ta càng buồn bã trong lòng.
Nghĩ lại từ khi cậu ta quen biết Diệp Thiên đến nay, mỗi lần xảy ra chuyện đều là Diệp Thiên ra mặt giải quyết, mà chỉ cần Diệp Thiên không đứng ra, cậu ta sẽ không làm được gì cả.
Trong phút Bành Lượng thất thần, ở lối lên cầu thang lại có tiếng bước chân vang lên. Một người phụ nữ ăn mặc diêm dúa với bộ váy dài quét đất uyển chuyển đi đến.
“Cậu Lâm, nhiều bạn bè đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/349572/chuong-1295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.