Diệp Thiên khẽ gật đầu, khóe miệng nở nụ cười.
Võ giả có đủ sức mạnh đào núi lấp biển, nhưng kẻ thống trị thế giới lại là các cường quốc, muốn chống lại một quốc gia bằng sức mạnh của một người, chắc chắn là nói chuyện viển vông.
Vũ khí nguyên tử không khiến Diệp Thiên cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn khiến huyết khí của cậu dâng trào.
Cậu đột nhiên cảm thấy dường như mình đã tìm lại được mục tiêu.
Vũ khí nguyên tử áp chế cả thế giới, các cường quốc nắm giữ nó để uy chấn thiên hạ, chèn ép vương cấp, để vương cấp không còn xuất hiện nữa.
Nếu một ngày nào đó sức mạnh của cậu có thể tu luyện đến mức có thể đối đầu với một quốc gia, không sợ hãi vũ khí hạt nhân, thì sẽ mạnh đến mức nào nhỉ?
Cậu chớp chớp mắt, kèm nén rung động trong lòng, biểu cảm khôi phục như lúc ban đầu.
“Bộ trưởng La, tôi không biết tại sao lại tìm tới tôi để nói những chuyện này, ông có mục đích gì?”
“Chẳng lẽ ông chỉ đơn giản là nửa đêm trèo lên núi Yên Sơn, đến kể chuyện cho tôi nghe hay sao?”
La Chiến Uyên nghe vậy, cuối cùng cũng cứng người lại.
Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Tướng Diệp, tôi nói với cậu những chuyện này là vì để cậu biết lịch sử mà ngay cả quốc gia cũng bưng bít hơn 100 năm trước”.
“Còn hiện giờ, vì trận chiến của cậu ở đồi núi Bắc Áo, khiến nhiều thứ phủ đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/349564/chuong-1287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.