Chương trước
Chương sau
Cậu ta đe dọa Diệp Thiên không chút kiêng dè. Với uy danh của Mộ Dung Vô Địch thì dù đến cả những người như Diệp Tinh nghe thấy cũng phải né vài phần. Đám thanh niên Hoa Hạ ai dám bất kính chứ?

Diệp Thiên đứng yên, thản nhiên lên tiếng: “Mộ Đung Vô Địch anh hùng thiên hạ, đúng là niềm kiêu hùng của Hoa Hạ, tôi cảm thấy khâm phục. Nhưng ông ấy có một đứa cháu như cậu thì đúng là khiến uy danh của ông ấy rớt kém đi nhiều!”

Mộ Dung Đoạn tưởng rằng Diệp Thiên sẽ gập đầu xin lỗi mình. Nhưng nghe cậu càng nói về sau thì cậu ta càng cảm thấy không đúng.


“Cậu nói cái gì? Cậu dám phê bình ông nội tôi sao, cậu muốn…”

Chữ “chết” chưa kịp nói ra thì chỉ nghe thấy Diệp Thiên lên tiếng.

“Quỳ xuống!”

Một nguồn sức mạnh vô hình cũng lập tức đè xuống khiến cho đầu gối cậu ta dù có chống cự thế nào cũng bị gập cong và quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên.

Mặc dù Mộ Dung Đoạn là cháu của Mộ Dung Vô Địch nhưng lại không có thiên phú tu võ, không thông võ đạo, bị Diệp Thiên dùng sức mạnh chèn ép cũng chẳng có gì là lạ. Cậu ta chỉ biết tức giận nhìn chằm chằm Diệp Thiên và cảm thấy không cam tâm.

Đám đông xung quanh xôn xao. Trước đó Mộ Dung Đoạn vô duyên vô cớ bị đánh bay xa cả chục mét, giờ lại tự nhiên quỳ phụp xuống khiến đám đông cảm thấy khó hiểu.

Diệp Thiên trông vô cùng điềm nhiên. Cậu tùy ý nói: “Cậu là cháu của Mộ Dung Đoạn nhưng cũng chỉ là một tên ngốc mà thôi!”

“Dù Mộ Dung Vô Địch có đứng trước mặt tôi thì cũng không dám nói với tôi như vậy. Cậu chỉ là một thằng cháu, một kẻ bề dưới mà dám hỗn xược với tôi như vậy sao?”

Cậu chậm rãi quay người, đứng trước mặt Hoa Lộng Ảnh rồi bước về phía trước và lên tiếng.

“Nể tình Mộ Dung Vô Địch, tôi không giết cậu. Quỳ ở đây nửa tiếng coi như là trừng phạt đi!”

“Nửa tiếng sau thì huyệt đạo sẽ tự động được hóa giải!”

Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh rời đi nhưng giọng nói thì vẫn còn vang vọng.

“Nếu thấy không phục thì có thể tới tìm tôi báo thù. Nhưng trước đó tốt nhất là cậu nên biết rõ tôi là ai!’

Tiếng nói dần biến mất, người cũng đã đi xa, chỉ còn để lại đám đông với ánh mắt sững sờ.

Bọn họ nhìn Mộ Dung Đoạn, vốn tưởng rằng Mộ Dung Đoạn sẽ lập tức tức giận nhưng không ngờ Mộ Dung Đoạn chỉ đỏ bừng mặt, dù có dùng toàn lực thì cũng vẫn quỳ bất động tại chỗ, hai đầu gối dính chặt xuống đất.

Cảnh tượng quỷ dị đó khiến đám đông cũng không dám tiến lên.

Khương Long Hoa do dự một lúc rồi bước lên. Long Hoa biết Diệp Thiên sở hữu thủ đoạn thông thiên nên chỉ biết âm thầm ở bên cạnh Mộ Dung Đoạn đúng nửa tiếng. Đúng nửa tiếng sau, huyệt đạo của Mộ Dung Đoạn được hóa giả, thì cậu ta ngã phịch ra đất.

Cậu ta xoa đôi chân đã mất đi cảm giác của mình với vẻ mặt tức giận, đôi mắt ánh lên sát khí.

“Đồ khốn khiếp, dám bắt tôi quỳ nửa tiếng đồng hồ. Bất kể cậu là ai, dù có là người của bốn gia tộc thì tôi cũng sẽ bắt cậu ta phải trả giá!”

“Không bắt được cậu ta quỳ xuống trước mặt mình thì tôi thề tôi không phải là người nữa!”
Cậu ta đã nhớ kỹ dáng vẻ của Diệp Thiên. Cậu ta chưa từng tức giận với ai như vậy. Vừa rồi những gì Diệp Thiên nói thì cậu ta đều đã nhớ kỹ trong đầu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.