Chương trước
Chương sau
Thanh niên đó chính là Khương Long Hoa từng có mâu thuẫn với Diệp Thiên ở quán bar.

Khương Long Hoa không phải sinh viên trường Đại học Thủ Đô, chỉ là cậu ta có hợp tác với Hiệp hội thương mại Trung Hải, có quan hệ không tồi với cậu ấm ở Trung Hải này, vì vậy hôm nay mới đi cùng đến Đại học Thủ Đô.

“Vì sao?”.

Cậu Đoạn nhìn về phía Khương Long Hoa, cảm thấy hơi tò mò.


“Cô ta là Hoa Lộng Ảnh, con gái Vua của nửa thủ đô Hoa Vô Đạo”.

Khương Long Hoa trả lời với hàm ý sâu xa.

“Ồ?”.

Cậu Đoạn khẽ dao động ánh mắt, nhưng lại không có vẻ kiêng dè, nhếch khóe môi.

“Vậy thì đã sao? Con gái của Hoa Vô Đạo thì Mộ Dung Đoạn tôi không được theo đuổi à?”.

Cậu ta không quan tâm đến Khương Long Hoa, định tiếp tục tiến tới.

Con ngươi của Khương Long Hoa hơi co lại, chặn trước mặt Mộ Dung Đoạn lần nữa.

“Cậu Đoạn, nghe tôi nói xong đã!”.

Anh ta thấp giọng nói: “Với bối cảnh thân phận của cậu thì đương nhiên không cần sợ Vua của nửa thủ đô và nhà họ Hoa, nhưng Hoa Lộng Ảnh thì tôi khuyên cậu không nên đụng vào!”.

“Ngay cả ông nội của cậu e rằng cũng không muốn đắc tội với chồng chưa cưới của cô ta!”.

Mộ Dung Đoạn nghe vậy bỗng bật cười.

“Nực cười!”, cậu ta khinh thường nói: “Chồng chưa cưới của Hoa Lộng Ảnh không phải là Diệp Tinh con trai của Diệp Vân Long sao?”.

“Diệp Tinh có thể trở thành chồng chưa cưới của cô ta, vì sao Mộ Dung Đoạn tôi lại không thể?”.

“Trên đời này, người đẹp đều phụ thuộc vào kẻ mạnh, ai có bản lĩnh thì có thể ôm người đẹp về!”.

“Hơn nữa, Diệp Tinh chỉ là một kẻ hậu bối, có tư cách gì khiến ông nội tôi không dám đắc tội? Dù là Diệp Vân Long bố cậu ta cũng phải gọi ông nội tôi một tiếng tiền bối, tôi có gì phải sợ?”.

Khương Long Hoa cười khổ, chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Cậu Đoạn, chồng chưa cưới của Hoa Lộng Ảnh không phải là Diệp Tinh nữa rồi”.

“Chồng chưa cưới của cô ta là…”.

Anh ta còn chưa nói xong, Mộ Dung Đoạn đã bất chấp đi lên phía trước, tiến về phía Hoa Lộng Ảnh.

“Cô Lộng Ảnh, chào cô!”.

Cậu ta đứng trước mặt Hoa Lộng Ảnh, cực kì lịch sự cúi người, vẻ mặt ôn hòa.

“Tôi là Mộ Dung Đoạn, người nhà Mộ Dung ở Trung Hải, chắc cô cũng từng nghe qua”.

“Nhà Mộ Dung?”, Hoa Lộng Ảnh nhíu mày, gật đầu lịch sự với Mộ Dung Đoạn.

“Hóa ra là cậu cả Mộ Dung, nghe danh đã lâu!”.

Mộ Dung Đoạn thấy người đẹp trả lời lập tức đắc ý trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn không có biểu cảm gì.

“Đã nghe qua danh tiếng của Song Tử Thủ Đô, hôm nay trùng hợp được gặp cô Lộng Ảnh cũng xem như duyên phận”.

“Gần đây, tôi vừa đầu tư vào một câu lạc bộ cao cấp tên là Vọng Giang Các ở Thành Nam, không biết tối nay cô Lộng Ảnh có thời gian không? Tôi muốn mời cô Lộng Ảnh ăn một bữa, nhân tiện mong cô đánh giá nhận xét về Vọng Giang Các”.

Cậu ta nói chuyện nghe có vẻ nho nhã, nhưng thật ra lại mượn cớ bắt chuyện, muốn mời Hoa Lộng Ảnh ăn cơm.

Hoa Lộng Ảnh thầm cười trong lòng, đang định từ chối thì một giọng nói bỗng vang lên từ bờ sông phía sau.

“Thật ngại quá, hôm nay và về sau, cô ấy đều không có thời gian!”.
“Cậu có thể cút rồi!”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.