Chương trước
Chương sau
Cánh tay lửa từ trên giáng xuống, bao trùm toàn bộ Poru, đè ông ta xuống đất và cháy hừng hực. Một trong ba người mạnh nhất trong nhóm mười lăm người đã bị hạ gục như thế.

“Chạy!”

Douglas và Seuss nhìn thấy cảnh tượng đó thì sự ngạo nghễ lập tức được thu hồi lại. Bọn họ cảm thấy ớn lạnh.


Nhìn thấy Poru bị đánh bại, hai người bọn họ không còn dám chần chừ, vội hóa thành ánh sáng định bỏ chạy.

“Toái Thần Trảo!”

Lúc bọn họ định tháo chạy thì một tiếng hét vang lên, gió nổi cuồn cuộn, một đường kiếm quét qua ngực của Seuss.

Ông ta kinh hãi cúi xuống thì ở chân, bụng và ngực đều dần xuất hiện vết cứa.

“Không!”

Ông ta ngửa cổ lên trời kêu gào, cảm thấy sợ hãi và không cam tâm. Ông ta là trưởng thẩm phán, địa vị cao vời vợi, là niềm tự tôn của một nước, ngạo nghễ vô cùng và từng tưởng rằng hôm nay có thể ngao du khắp nơi. Nào ngờ lại có người có thể giết được ông ta!”

“Bốp!”

Cơ thể ông ta tách ra, vô số người cảm thấy rợn người. Douglas đứng gần đó co rụt đồng tử, sắc mặt tái mét.

“Vụt!”

Không chút do dự, không chút chần chừ, khi cơ thể Seuss bị tách ra thì Douglas đã bật lại, thi triển tốc độ nhanh nhất có thể.

Ông ta biết hôm nay thế cục đã định sẵn, không còn chiến đấu với Diệp Thiên được nên ông ta thầm quyết định hôm nay có thể trốn thoát thì nhất định sẽ xin gặp 16 vị thẩm phán vương, cầu xin họ đích thân ra mặt giết chết Diệp Thiên.

“Ông cho rằng có thể chạy thoát được sao?”

Diệp Thiên khẽ ngước mắt, Douglas đã chạy cách xa đó hàng trăm mét.

“Phệ Thiên Phong Lôi Bộ!”

“Ầm ầm!”

Sấm sét rền vang, gió thổi vùn vụt, Diệp Thiên biến mất tại chỗ, một giây sau thì cậu đã đứng chặn ngay trước mặt Diệp Thiên.

“Đây là tốc độ gì vậy?”

Douglas kinh hãi nhìn và vội lùi lại.

“Đối với viện trọng tài, tôi đã cảm thấy phiền lắm rồi. Từ lúc bắt đầu thì các người đã không nên gây sự với tôi rồi!”

Ảnh mắt Diệp Thiên vô cùng lạnh lùng. Cậu khẽ nâng tay, một giây sau dùng ngón tay đâm thẳng vào trán của Douglas, cú đấm vừa chuẩn vừa nhanh.

Douglas không kịp phản ứng, trong khoảng cách hàng chục mét mà ông ta đã bị đâm xuyên trán.

Tất cả đã bị hạ gục.

Diệp Thiên chỉ chỉ tay mà đã khiến trán của Douglas bị đâm xuyên. Người từng là điện chủ của Thí Thần Điện, giờ là trưởng thẩm phán lúc này cũng tái mặt và cảm thấy trống rỗng.

Lúc này giữa trán ông ta là một cái lỗ trống hốc xuyên từ trước ra sau. Thế nhưng ông ta bỗng nở nụ cười lạnh lùng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.