Chương trước
Chương sau
“Người tiếp theo!”.

Biến cố này khiến bọn Diệm Linh Cơ đều biến đổi sắc mặt, trở nên vô cùng khó coi.

Độ mạnh của cơ thể Ike có thể tay không khống chế cả đoàn tàu đang phi như bay, ai cũng không ngờ Diệp Thiên lại chỉ trong chốc lát dùng cơ thể xác thịt đánh cho ông ta rơi vào trong đống hoang tàn.


Diệm Linh Cơ đứng thẳng người, đồng tử hơi co lại, bà ta nắm lấy thời cơ, gằn giọng nói.

“Các vị, không thể nhìn Diệp Lăng Thiên bằng ánh mắt bình thường được, chúng ta cùng ra tay, phải giết cậu ta bằng được, không thể để cậu ta tiếp tục thế này nữa!”.

Bà ta nói xong, mười người kia cũng định thần lại, các Trưởng thẩm phán đỉnh cao, bình thường vô cùng cao ngạo, giờ không còn quan tâm đến thể diện và tôn nghiêm nữa, mười một bóng người bay vút lên, hướng về phía Diệp Thiên.

“Được, cùng xông lên đi!”.

Mười một người bay tới, Diệp Thiên chỉ khẽ nhếch miệng cười, cơ thể đột nhiên biến mất.

Sắc mặt của 11 người đột nhiên sững lại, gần như trong phút chốc, đột nhiên tản ra bốn phía, trong lúc này, thế mà bọn họ lại không cảm nhận được hơi thở của Diệp Thiên.

“Sao có thể chứ?”.

Ánh mắt Diệm Linh Cơ chớp chớp, bà ta bỗng cảm nhận được một luồng gió lướt qua cơ thể.

“Cẩn thận!”.

Bà ta lập tức hét lên, muốn nhắc nhở mọi người nhưng đã chậm một bước.

Phía sau bà ta, một vị Trưởng thẩm phán ngẩng mạnh đầu lên, một khuôn mặt tuấn tú đã xuất hiện phía trước ông ta.

“Cái gì?”.

Một cảm giác hoảng sợ ập đến và lan ra khắp người ông ta, cuộc đời gần trăm năm nay, ông ta cũng là lần đầu tiên cảm nhận được sát ý thuần túy mà sắc lạnh đến vậy.

Bàn tay trắng dài của Diệp Thiên khẽ nắm thành nắm đấm, đã đánh thẳng vào ngực ông ta.

“Bụp!”.

Vị Trưởng thẩm phán này lập tức bay văng ra, rơi xuống đập mạnh vào bên trong đỉnh núi, không biết sống chết thế nào trước sự chứng kiến hãi hùng của tất cả mọi người, một ngọn núi sừng sững thế mà lại nứt từ trong ra, bắt đầu sạt lở.

“Người thứ hai!”.

Diệp Thiên nhếch miệng cười, bàn chân đạp vào trong không trung, cơ thể phóng ngược lên, lại lao về phía một người trong số đó.

“Không hay rồi!”.

Người này cảm nhận sắc bén, lùi vô cùng nhanh, nhưng tốc độ của Diệp Thiên lại càng nhanh hơn, đồng tử ông ta đột ngột co lại, chỉ có thể nhìn thấy Diệp Thiên càng lúc càng gần, thế là kinh ngạc thốt lên.

Nắm đấm của Diệp Thiên chuẩn bị chĩa thẳng vào người ông ta, thì đúng lúc này, một bóng người bay đến chặn trước người cậu.

“Diệp Lăng Thiên, cậu dám!”.

Giọng nói của Poru vang lên, tuy cơ thể ông ta gầy yếu, nhưng khí thế tỏa ra lúc này lại hùng tráng hơn cả một ngọn núi cao.

“Đoạn Nguyệt Thần Quyền!”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.