Kiếm quang xanh lam phát ra từ trong đống đổ nát, vẻ mặt ba người kinh ngạc.
Ánh mắt Thánh Thương Jessifer chợt nghiêm trọng: “Chuyện gì vậy?”
Trong lúc ông ta đang ngờ vực, trên mặt đất lại có tiếng nổ vang dội, cái hố bị Diệp Thiên đánh vỡ kia đột nhiên nổ tung, một bóng người từ trong đó bay ra, phóng thẳng lên trời, một đôi mắt chợt lóe lên, chính là Diệp Thiên.
Trên người cậu vẫn trắng nõn sạch sẽ, vết thương trên ngực dường như đã biến mất, toàn thân từ trên xuống dưới, ngay cả một vết thương cũng không tìm thấy.
“Sao lại như vậy?”
Ba trưởng thẩm phán hoàn toàn biến sắc, vô cùng hoảng sợ.
Mới vừa nãy mỗi một đòn tấn công của bọn họ đều đánh trúng Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên lại không bị tổn thương gì?
“Ba vị trưởng thẩm phán, đòn tấn công của mọi người quả là phối hợp không tệ, độ chính xác và thời gian đều rất phù hợp!”
Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn trời, khẽ lắc ngón tay.
“Đáng tiếc, sức lực vẫn không đủ!”
Jessifer nhìn thấy Diệp Thiên không hề bị thương, vẻ mặt không tin được, ông ta bước ra một bước, ánh sáng Thánh Thương chợt lóe lên, lại chuẩn bị đâm xuống.
Ánh hào quang trong mắt Rivers lại hiện lên, trước người lại có đao khí ngưng tụ lại.
“Vù!”
Trước người Diệp Thiên lại hiện ra đao khí hình bán nguyệt khổng lồ, muốn chém vào ngực cậu.
“Cạch!”
Một bàn tay đột nhiên vươn đến nắm lấy lưỡi đao khí ấy.
“Cạch cạch!”
Bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/349511/chuong-1234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.