Chương trước
Chương sau
Bên ngoài đồi núi Bắc Áo, Thượng Quan Liên Nhược theo sau Diệp Thiên, không dám hỏi nhiều. Tuy chưa tới hai mươi nhưng cách làm việc lại bình tĩnh như lão quái vật già đời, ngay cả người sống gần trăm như bà ta cũng không thể nhìn thấu.

Hai người đi vài bước, cuối cùng Thượng Quan Liên Nhược cũng quyết định lên tiếng.

“Diệp Đế Vương, tôi cảm thấy mình nên nói chuyện này cho cậu biết!”


Diệp Thiên ở cạnh thản nhiên dạo bước, vừa đi vừa quay đầu nhìn bà ta.

Thượng Quan Liên Nhược trầm ngâm một lát mới nói: “Cậu lấy kết tinh long nguyên đó, nếu tôi đoán không sai thì là vì tu luyện nhỉ!”

Diệp Thiên không đáp, chỉ lo gật đầu.

“Nếu vì tu luyện thì tôi cảm thấy cậu không nên bỏ qua một thứ khác trong khe núi này!”

“Hả?”, cuối cùng Diệp Thiên cũng dừng bước, trên mặt có một chút hứng thú.

Thượng Quan Liên Nhước nhớ lại tình cảnh trong một lần mình tiến vào trong đồi núi Bắc Áo, rồi mới nói tiếp: “Năm đó tôi gặp Hắc Long trong này, khác biệt chính là năm đó nước suối này trong suốt, tôi có thể nhìn thấy Hắc Long đang ngủ đông dưới dáy nước, hình như nó đang bảo vệ thứ gì đó”.

“Lúc đó tôi không thấy rõ hình dáng của thứ đó nhưng nếu suy đoán thì đó là một gốc cây giống rắn giống rồng!”

“Lúc ấy, con Hắc Long giúp tôi có vẻ rất để ý cái cây đó, tôi không biết là gì nhưng lại cảm thấy thông tin này có tác dụng với cậu!”

Bà ta cảm kích và biết ơn việc Diệp Thiên đã cứu vớt Song Tu Tông, trừ bỏ mối họa Vực Ngoại Ma Tông giúp họ nên bà ta quyết định nhắc tới.

“Sống trong nước, còn giống rồng?”

Diệp Thiên nghe thế, ánh mắt đọng lại, giọng điệu trở nên kích động.

“Vì sao vừa rồi không nói cho tôi biết?”

Thượng Quan Liên Nhược áy náy đáp: “Tôi cũng mới nhớ ra thôi”.

Giọng bà ta vừa dứt, còn chưa kịp phản ứng thì một cơn gió mạnh sượt qua người, lao về phía đồi núi Bắc Áo, có tia sáng xanh cũng di động theo.

Khi bà ta hoảng hốt quá mức thì lại nghe thấy giọng nói của Diệp Thiên truyền tới từ xa.

“Bà dẫn tôi tìm được Long Môn, giao dịch giữa tôi và Song Tu Tông kết thúc ở đây!”

“Lập tức rời khỏi đây ngay, đừng nán lại!”

Thượng Quan Liên Nhược khó hiểu, ánh sáng xanh bỗng bùng lên ở chỗ sâu đồi núi Bắc Áo.

Trong khe núi trải qua mười phút yên tĩnh thì bất chợt, nước suối bỗng nổ vang.

Từ mặt nước yên bình có vô số bọt khí bốc lên giống như có một giọt nước rơi vào trong chảo dầu nóng, không ngừng sôi sục.

Nhiệt khí bốc lên từ nước suối bao trùm cả khe núi, khắp nơi đều là cảnh mây mù uốn lượn nhưng nơi này có rất nhiều cao thủ siêu phàm, không ai dám làm bừa, chỉ lo nhìn chằm chằm nước suối.

Bọn họ đã cảm giác được một cỗ linh khí mạnh mẽ đang trào dâng theo nước suối, sắp tràn cả ra ngoài.
“Ào ào!”
n !

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.