Bên ngoài đồi núi Bắc Áo, Thượng Quan Liên Nhược theo sau Diệp Thiên, không dám hỏi nhiều. Tuy chưa tới hai mươi nhưng cách làm việc lại bình tĩnh như lão quái vật già đời, ngay cả người sống gần trăm như bà ta cũng không thể nhìn thấu.
Hai người đi vài bước, cuối cùng Thượng Quan Liên Nhược cũng quyết định lên tiếng.
“Diệp Đế Vương, tôi cảm thấy mình nên nói chuyện này cho cậu biết!”
Diệp Thiên ở cạnh thản nhiên dạo bước, vừa đi vừa quay đầu nhìn bà ta.
Thượng Quan Liên Nhược trầm ngâm một lát mới nói: “Cậu lấy kết tinh long nguyên đó, nếu tôi đoán không sai thì là vì tu luyện nhỉ!”
Diệp Thiên không đáp, chỉ lo gật đầu.
“Nếu vì tu luyện thì tôi cảm thấy cậu không nên bỏ qua một thứ khác trong khe núi này!”
“Hả?”, cuối cùng Diệp Thiên cũng dừng bước, trên mặt có một chút hứng thú.
Thượng Quan Liên Nhước nhớ lại tình cảnh trong một lần mình tiến vào trong đồi núi Bắc Áo, rồi mới nói tiếp: “Năm đó tôi gặp Hắc Long trong này, khác biệt chính là năm đó nước suối này trong suốt, tôi có thể nhìn thấy Hắc Long đang ngủ đông dưới dáy nước, hình như nó đang bảo vệ thứ gì đó”.
“Lúc đó tôi không thấy rõ hình dáng của thứ đó nhưng nếu suy đoán thì đó là một gốc cây giống rắn giống rồng!”
“Lúc ấy, con Hắc Long giúp tôi có vẻ rất để ý cái cây đó, tôi không biết là gì nhưng lại cảm thấy thông tin này có tác dụng với cậu!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/349486/chuong-1209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.