Chương trước
Chương sau
Thành Khang vẫn ngừng lại bất động, giữ nguyên tư thế ôm quyền chắp tay.

“Không, ban đầu, tuy sư phụ chỉ đưa ra chút gợi ý nhưng đối với Thành Khang mà nói, đó cũng giống như đã được sống lại, nếu không có một câu nói đánh thức ban đầu của người thì đến bây giờ, khả năng cao là con vẫn còn vất vả long đong, sao có thể leo lên bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ?”

“Lần này, sư phụ và hai vị tiền bối đến đất Tây Bắc, Thành Khang chắc chắn sẽ dồn hết tâm ý!”

Ông ta đứng dậy, làm tư thế mời đối với ba người trung niên.


Giọng điệu, thái độ của ông ta không hề ra vẻ chút nào, từng lời từng câu đều xuất phát từ nội tâm.

Mặc dù Thành Khang có tên trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, là cao thủ võ tôn mà ai cũng ngưỡng mộ. Nhưng đối với ba người trước mặt mà nói, ông ta biết rõ, đó chẳng qua cũng chỉ là mấy chuyện vặt vãnh mà thôi.

Ba người trước mặt đều là cao thủ cảnh giới siêu phàm hàng thật giá thật!

Người đi đầu tên là Vương Trọng Xuân, mặc dù danh tiếng trong giới võ đạo Hoa Hạ không quá nổi nhưng tu vi thật sự sâu không lường nổi.

Vương Trọng Xuân rất ít khi hoạt động trong nước, mỗi lần có tin tức thì đều là giao đấu với cao thủ nước ngoài, tu vi vô cùng mạnh, có thời gian đã xưng bá với chiêu “Song Thủ Liêm Đao”, được các cao thủ cảnh giới siêu phàm cả phương Đông phương Tây xưng là “Phi Thiên Đường Lang”.

Hai mươi năm trước, ông ta đã từng gặp Vương Trọng Xuân một lần, lúc đó ông ta chỉ là một người trẻ tuổi mới bắt đầu tu tập võ đạo, nhưng Vương Trọng Xuân đã chỉ điểm cho ông ta vài câu, giúp ông ta một bước lên mây, như diều gặp gió, đứng trên đỉnh cao ở đất Tây Bắc rộng lớn.

Sau này ông ta biết được, Vương Trọng Xuân không chỉ là một võ giả tu vi siêu phàm, mà còn là thành viên cốt cán của tổ chức quản lý giới võ đạo mạnh nhất Hoa Hạ - “Ám Bộ”.

Với tu vi của Vương Trọng Xuân, hai người phía sau có thể đồng hành cùng ông ta thì nghĩ cũng biết chắc chắn cũng là nhân vật cùng cấp bậc với ông ta.

Nghe thấy lời thật lòng của Thành Khang, Vương Trọng Xuân khẽ cười lắc đầu.

“Cái cậu này, tính khí vẫn bướng bỉnh như vậy!”

Ông ta nói xong thì đưa tay về phía hai người phía sau.

“Giới thiệu với cậu, hai vị này là đồng nghiệp của tôi. Vị này là tiền bối Thiết Anh, vị này là tiền bối Thiết Hùng, hai người bọn họ hợp lại gọi là “Thiết Giáp Song Hùng”, tu vi cũng cùng cấp bậc với tôi!”

Thành Khang nghe xong, vẻ mặt khẽ thay đổi, kính cẩn làm lễ với hai người.

Nhưng hai anh em Thiết Anh, Thiết Hùng chỉ cười nhạt “ừ” một tiếng, vô cùng kiêu ngạo.

Thành Khang không hề để tâm, lập tức đưa ba người đi vào lều trại cá nhân, bên trong đã chuẩn bị thịt ngon rượu thơm, còn có vài cô gái dị vực phong tình đang ca hát nhảy múa.

Ba người đối với chuyện này thì vẻ mặt bình tĩnh, mắt nhìn thẳng.

Vương Trọng Xuân uống một ngụm rượu, khẽ nuốt xuống bụng, đột nhiên lên tiếng.

“Cậu Thành, lần này ba chúng tôi đến đất Tây Bắc là có chuyện muốn nhờ cậu giúp!”

Thành Khang nghe vậy, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn, khẽ vung tay bảo những ca nữ lùi xuống trước.

Trong lều chỉ còn lại bốn người, Vương Trọng Xuân tiếp tục nói: “Lần này chúng tôi đến đây, là có chuyện công mà đến!”

Thành Khang nghe vậy, vẻ mặt nghiêm túc, trở nên nặng nề hơn.

“Chuyện công?”

Ông ta biết rõ, ba người này đều là thành viên cốt cán của “Ám Bộ”, ngày thường chỉ một người hành động thôi cũng đã là chuyện lớn kinh thiên động địa rồi, mà bây giờ, ba người cùng ra mặt, chuyện này quan trọng đến nhường nào chứ?

Vương Trọng Xuân uống cạn chén rượu, bỗng trầm giọng nói: “Cậu Thành, chúng tôi cần cậu làm một chuyện!”

“Khu núi Bắc Áo này là địa bàn của cậu, trong vòng một tuần này, cậu phải dùng hết sức hết nhân lực phong toả cả khu núi Bắc Áo, bất kỳ người nào cũng không được ra vào!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.