Chương trước
Chương sau
Giang Tuyết Hoa hít ngược một hơi, nhìn luồng khói đen từ từ bay lên mà cảm giác như họng bị mắc xương.

Cho dù cảm nhận được sức công phá bá đạo của quyền đó của Diệp Thiên, nhưng lúc này tận mắt chứng kiến, vẫn cảm thấy vô cùng sốc.

“Đế Vương Bất Bại?”.


Thượng Quan Uyển Nhi lẩm bẩm, hai mắt chớp liên hồi.

Cô ta vốn tưởng trong lớp người trẻ thì cô ta đủ đứng trong top đầu, có thể bước vào cảnh giới chí tôn võ thuật trong độ tuổi mười tám, nên luôn mừng thầm.

Nhưng bây giờ cô ta mới biết, thế nào là núi cao còn có núi cao hơn!

Khi cô ta còn đang thầm đắc ý vì cảnh giới chí tôn võ thuật, thì Diệp Thiên đã chân đạp trời, tranh đấu với các thế lực lớn, mạnh như viện trọng tài, Chiến Thần Điện đều thất bại dưới tay Diệp Thiên.

Cô ta còn đang vắt óc suy nghĩ làm sao để vào được cảnh giới siêu phàm, thì Diệp Thiên lại đã đang áp đảo siêu phàm, những siêu phàm chết dưới tay Diệp Thiên đã không dưới 15 người.

Đây chính là sự khác biệt!

Ánh mắt Hoa Lộng Ảnh long lanh, nụ cười rạng ngời, đây chính là người đàn ông của cô ấy, cho dù cuộc chiến đấu có khắc nghiệt đến đâu, người đứng đến cuối cùng vẫn là Diệp Thiên.

Hai chị em nhà họ Dương nhìn nhau, đều chưa định thần lại sau cuộc tấn công khủng khiếp vừa rồi.

Đến bây giờ bọn họ cũng khó mà tưởng tượng được, đây chính là thanh niên ít nói chèo thuyền đưa hai chị em họ đến đây sao?

Nếu bọn họ nói với người khác rằng, Đế Vương Bất Bại uy chấn thiên hạ từng chèo thuyền chở bọn họ, thì e rằng mười người thì có tới mười một người không tin.

“Con của thẩm phán?”.

Trên không trung, bàn tay Diệp Thiên khẽ nắm lại, khóe miệng nhếch lên vẻ coi thường.

Cậu có thể cảm nhận được sức mạnh của Francis đã vượt xa cảnh giới siêu phàm thần phẩm, cho dù là Trương Chí Lăng hay Lương Huyết Đồ liên kết lại cũng không thể đánh lại được Francis.

Nhưng cuối cùng, Francis vẫn gục trong tay cậu.

Nhìn luồng khói bay lên, ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, lúc sau, cậu đột nhiên nheo mắt lại.

“Ơ?”.

Nơi mà Francis chết vừa rồi, có một tia sáng màu đỏ cực nhỏ lóe lên.

Trong ánh sáng màu đỏ đó, đột nhiên có một giọng nói ầm ầm vang lên.

“Là ai lại dám giết con của thẩm phán trong viện thẩm phán của tôi?”.

Giọng nói này như sấm đánh ngang tai, chấn động bầu trời, chỉ là giọng nói phát ra thôi nhưng đến rung động trong phạm vi cả nghìn mét, đủ thấy được sức mạnh đáng sợ của giọng nói này.

Diệp Thiên nheo mắt lại, tia sáng đỏ tan ra, biến thành một hư ảnh.

Đây hình như là một người trung niên, khuôn mặt sáng sủa, hai tay chắp ra sau lưng, mặc áo dài trên người, trông nho nhã đôn hậu, nhưng trên trán ông ta, một chiếc sừng lại mang vẻ hoàn toàn trái ngược, khiến ông ta thêm vẻ thần bí và đáng sợ.

“Thần hồn phân thân?”.

Nhìn thấy cảnh này, cho dù là Diệp Thiên cũng vô cùng kinh ngạc.
Thần niệm, hoặc là sức mạnh tinh thần, tu luyện đến cảnh giới nhất định sẽ có thể phân thân, một hóa thành nhiều.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.