Chương trước
Chương sau
Với sự kiêu ngạo của Francis, thiên phú của Diệp Thiên càng cao, sát ý trong mắt hắn càng nồng.

Hắn là con của thẩm phán thuộc viện trọng tài, tuyệt đối không cho phép thiên tài nào có tài năng vượt qua mình tồn tại, hắn muốn phá hủy Diệp Thiên tuyệt đối.

”Ào ào!”


Sức mạnh tinh thần đột ngột bùng nổ, phá hủy thế trận trước đó. Sau đấy, Francis vươn một tay túm một cái, nguyên khí tụ quanh thân, trong lòng bàn tay hắn dần hình thành một luồng khí xoáy.

“Phá Không Trảm!”

Tay như đao, chém về phía Diệp Thiên.

Cú chém này chẳng khác nào một thanh đao thép bổ từ trên xuống, mang theo đao khí bá đạo mà sắc bén. Một đao chém xuống, vách đá khổng lồ hơn mười trượng bị chẻ đôi, nửa đỉnh núi cũng bị một đao này chém vỡ.

Nếu Kiếm Thánh Mitsui Masao của Đảo Quốc có tên trên bảng xếp hạng sức chiến đấu thế giới nhìn thấy một đao này thì chắc cũng phải cúi đầu hổ thẹn.

“Xoẹt!”

Đao mang sượt qua, khi nó sắp chém rơi đầu thì Diệp Thiên bỗng cong ngón tay bắn ra một cái.

“Keng!”

Âm thanh giòn giã, đao mang dài hơn mười trượng màu máu bắt đầu có vết nứt, từ đó nó lại dần lan ra như mạng nhện, cuối cùng lại nổ tung.



Thế công bị Diệp Thiên nhẹ nhàng đánh vỡ, Francis vẫn bình tĩnh thu tay, năng lượng màu đỏ ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn rồi bị vứt vào hư không.

“Vù!”

Không gian hơi rung động, sau đó Francis thuận thế đánh ra một quyền. Năng lượng màu đỏ tụ lại rồi nổ tung, dường như nó có tác dụng ăn mòn nên màu đỏ dần nhuộm đẫm không khí, ào ào đè ép tới chỗ Diệp Thiên.

Một quyền này như chấm đỏ nhô lên trên mặt Bồ Tát, sau đó dần loang ra, muốn bao vây Diệp Thiên lại.

Diệp Thiên lại khinh miệt cười khẽ, hai ngón tay giơ lên tạo thành kiếm quyết rồi nhẹ nhàng quẹt một đường.

“Roẹt!”

Cả màn trời màu đỏ đang ụp xuống chợt bị hai ngón tay của Diệp Thiên xẹt qua, tách thành hai phần. Để rồi Diệp Thiên vươn tay túm một cái.

Bầu trời trống rỗng bỗng lõm xuống thành hình chưởng ấn, chỗ vòm trời bị năng lượng màu đỏ kia nhuốm bẩn lại bị một cỗ sức mạnh bạo ngược xé thành mảnh nhỏ từ trong ra ngoài.

Trước đến sau Francis ra hai chiêu nhưng cả hai đều bị Diệp Thiên chặn đứng.

Francis đánh ra hai đòn liên tục rồi cũng chẳng vội vã ra tay mà hắn lại nhếch miệng cười.

“Không hổ là kẻ đánh bại viện trọng tài hai lần. Diệp Lăng Thiên, do tôi quá coi thường cậu!”

Vẻ mặt Diệp Thiên lạnh nhạt, cậu khẽ lắc đầu.

“Nói thật thì tôi đánh giá cao anh!”

Khi cậu lên tiếng, đồng thời cũng đánh ra một quyền.
Một quyền này cũng không có gì khác lạ nhưng trong nháy mắt nó bay ra, một lối đi như được mở ra trong không gian. Quyền ấn dao động giữa hai người, năng lượng ập xuống, khí quyển cũng xuất hiện vết nứt, hiển nhiên là không chịu nổi cự ly gần như thế.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.