Chương trước
Chương sau
Nhưng ông ta không hổ là một đời siêu phàm thần phẩm, ngay lập tức định thần lại, giơ hai lòng bàn tay hướng lên trời, một tiếng quát trầm thấp truyền ra.

“Huyết Đồ Thủ!”

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy ánh sáng màu vàng kim trên người Lương Huyết Đồ đột nhiên mờ nhạt, phóng lên trời tới tấp, sau đó ánh sáng màu vàng kim biến thành màu đỏ, cuối cùng hóa thành màu đỏ như máu thuần khiết nhất, ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ to đến hai mươi trượng.


Bàn tay khổng lồ này, tựa như chưởng tay của huyết quỷ, từ trên trời đè xuống, dấu tay còn chưa ấn xuống, tất cả mọi người đã cảm thấy nghẹt thở, ngay cả Thượng Quan Liên Nhược và Giang Tuyết Hoa cũng cảm thấy sởn da gà.

Sức mạnh của siêu phàm thần phẩm, đã vượt xa khả năng hiểu biết của bọn họ!

Đôi mắt xinh đẹp của Thượng Quan Uyển Nhi khẽ động, kinh hãi không ngừng.

Nếu huyết thủ này rơi xuống, vách tường bên trong ngọn núi này nhất định sẽ không chịu nổi, sẽ vì thế mà sụp đổ.

Tất cả mọi người ở trong động tiên, một khi vách núi sụp đổ thì sẽ không có một ai may mắn thoát được.

Một chiêu này của Lương Huyết Đồ không chỉ muốn giết chết Diệp Thiên, mà còn muốn một chiêu quét sạch tất cả những người đang có mặt!

“Anh ấy đỡ được sao?”

Đôi mắt xinh đẹp của Thượng Quan Uyển Nhi lóe lên, nhìn về phía Diệp Thiên với vẻ lo lắng.

Huyết Thủ Ấn xuống, trời đất tối sầm, nhưng Diệp Thiên lại một tay đút túi, coi như bình thường.

Cậu vuốt mũi, đột nhiên khẽ cười ra tiếng.

“Tôi còn tưởng rằng ông sẽ cho tôi một chút bất ngờ, nhưng hiện giờ xem ra Vực Ngoại Ma Môn chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi!”

Cậu khẽ lắc ngón tay, vẻ mặt thất vọng.

“Với tu vi của ông, so với chưởng môn phái Võ Đang - Trương Chí Lăng, vẫn còn kém một bậc, về ông, là tôi đã đánh giá quá cao ông rồi!”

Lương Huyết Đồ hơi sững sờ, không biết tại sao Diệp Thiên lại nhắc tới chưởng môn phái Võ Đang vào lúc này, nhưng ngay sau đó, Diệp Thiên đã dùng hành động của mình nói cho ông ta biết đáp án.

Tay trái của Diệp Thiên kéo về, nhẹ nhàng tung ra một quyền đấm.

“Tam Tuyệt Quyền, thức thứ hai - Phệ Thiên!”

Cùng với một quyền này đánh ra, đồng tử của Lương Huyết Đồ đột nhiên đông cứng lại, ông ta cảm nhận được dường như có một con quái thú khổng lồ cao hàng chục mét đang há to mồm cắn xé về phía mình, nuốt chửng tất cả mọi thứ.

Ông ta xuất ra huyết thủ không chút do dự, tan rã giữa không trung, bản thân cũng bị một cỗ quyền kình trồi lên từ mặt đất có sức công phá dời non lấp biển, đánh cho ông ta bay lộn ngược lên trời.

Ông ta ta không nhịn được mà phun ra một ngụm máu, xen lẫn với nội tạng vỡ vụn, bắn tung tóe trong không khí.

Chẳng qua chỉ là một quyền đấm, song lại đánh bại siêu phàm thần phẩm!

Ông ta khó mà tưởng tượng ra được rốt cuộc Diệp Thiên đã dựa vào cái gì, với tu vi của siêu phàm lương phẩm, lại có thể khiến mình bị thương nặng chỉ với một đòn.
Ông ta lại làm sao biết được trong trận chiến đầu tiên ở thủ đô, sở dĩ Diệp Thiên và Trương Chí Lăng dây dưa hồi lâu, thực ra là bởi vì nhớ đến ân tình, nên mới không hề để lộ ra năng lực thực sự lúc ra tay.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.