Chương trước
Chương sau
Người tới mặc áo bào màu máu, hai tay chắp sau lưng, tóc đen râu trắng mang cốt cách của một cao nhân nhưng đôi mắt thi âm u và nham hiểm vô cùng.

Người này nhìn chăm chăm vào người đầu tiên là Thượng Quan Liên Nhược.

“Công chúa Liên Nhược, lần trước rời khỏi Vực Ngoại đã sáu mươi năm không gặp, công chúa vẫn mang phong thái như xưa nhỉ!”


Đôi mắt người này sâu thăm thảm giống như đã trải qua vô số cuộc bể dâu.

“Là ông sao?”

Nhìn thấy người này thì đến Thượng Quan Liên Nhược – người tạo ra Song Tu Tông cũng phải tái mặt.

“Lương Huyết Đồ, là ông, ông đã xuất quan?”

Bà ta vô cùng kinh ngạc. Người đột nhiên xuất hiện này chính là Lương Huyết Đồ, lão tổ phái Huyết Thủ đã tiêu diệt nước Bồng Lai, thống lĩnh đại nội tiền Thanh.

Bà ta cảm thấy không thể tin, không dám tin vào mắt mình. Sáu mươi năm trước, Lương Huyết Đồ thống lĩnh những người tinh anh của phái Huyết Thủ tiến hành tấn công và tiêu diệt hoàng cung Bồng Lai. Cuối cùng Lương Huyết Đồ đã chiến đấu một trận kinh thiên với phụ hoàng của bà ta. Cuối cùng phụ hoàng đã bị Lương Huyết Đồ giết chết.

Mặc dù như vậy thì lúc phụ hoàng chết cũng đã tấn công một chiêu khiến cho Lương Huyết Đồ bị thương nặng. Ông ta bị thương vào tận gốc rễ nên theo như bà ta tính toán, với vết thương của Lương Huyết Đồ không thể nào hồi phục nếu không bỏ ra khoảng thời gian 70 năm. Tới khi đó thì Lương Huyết Đồ cũng như đèn cạn dầu và tới ngày tàn.

Đó cũng chính là lúc tốt nhất để Song Tu Tông báo thù.

Vậy mà giờ đây, mới có 60 năm, còn thiếu 10 năm thì Lương Huyết Đồ đã xuất hiện ở Trung Nguyên với khí thế hừng hực. Sao có thể chứ?

“Xem ra bà rất kinh ngạc nhỉ!”

Lương Huyết Đồ giẫm lên ánh sáng vàng, đeo hai thanh kiếm dài có chuôi kiếm mang phong cách cổ xưa và nở nụ cười.

“Nói ra thì phải cảm ơn phụ hoàng của bà đấy. Nếu không phải vì đòn tấn công liều mạng của ông ta khi đó khiến tôi bị thương thì tôi cũng không thể nào mà đột phát lên cảnh giới siêu phàm thần phẩm được!”

"Siêu phàm thần phẩm sao?”, đồng tử của Chúa Tể Hắc Ám co lại. Thượng Quan Uyển Nhi, Thượng Quan Liên Nhược, Yên Nam Phi sau lưng hắn đều tỏ ra kinh hoàng mang theo vẻ tuyệt vọng.

Siêu phàm thần phẩm, chỉ là bốn từ nhưng lại đại diện cho sức mạnh cao nhất của cảnh giới siêu phàm!

Dù Song Tu Tông có dốc toàn lực thì cũng chưa chắc có thể xuất hiện được một vị siêu phàm thần phẩm. Người mạnh nhất là Thượng Quan Liên Nhược cũng chỉ là siêu phàm thượng phẩm. Lúc này đối phương đã có hai siêu phàm thượng phẩm, thêm cả Lương Huyết Đồ là siêu phàm thần phẩm thì Song Tu Tông chiến thắng như thế nào đây? Đúng là đại họa giáng xuống đầu.

Dường như trong nháy mắt Chúa Tể Hắc Ám đã đưa ra quyết định nên truyền âm cho ba người phía sau.

“U Nhược, Nam Phi, Uyển Nhi lát nữa mọi người không phải lo quản gì cả, không cần nghĩ gì, chỉ cần chạy khỏi Song Tu Tông vào trong thủ đô. Ở đây để Liên Nhược và Chúa Tể Hắc Ám đối phó với đối phương là được!”

“Tới thủ đô, mọi người tới nhà họ Diệp, tìm đế vương bất bại Diệp Lăng Thiên, nói rằng Chúa Tể Hắc Ám cầu xin cậu ấy. Chúa Tể Hắc Ám từng có duyên với cậu ấy, coi như nể chút tình thì chắc chắn cậu ấy sẽ bảo vệ mọi người chu toàn!”

“Có Diệp Lăng Thiên, dù có là lão tổ của phái Huyết Thủ thì cũng không dám làm càn, mau đi!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.