Chương trước
Chương sau
Vì vậy có những lão quái vật đạt tới siêu phàm đã tu luyện hàng chục thậm chí hàng trăm năm mà vẫn giậm chân tại chỗ, không thể nào tiến thêm được một bước nào nữa.

Muốn nâng lên một cấp trong vòng vài tháng, ngoài việc có nguồn vật chất tuyệt vời và tính ngộ ra thì cơ duyên là điều không thể thiếu. Mà điều này đã hiếm càng thêm hiếm.

Giống như cậu, tu luyện công pháp bá đạo nhất của thiên địa là Phệ Thiên Cửu Chuyển, có thể sử dụng sức mạnh của con người để chuyển hóa thì mới có thể thăng cấp nhiều lần trong thời gian ngắn. Vậy mà Chúa Tể Hắc Ám chỉ luyện Song Tu Đại Pháp cũng có thể đột phá nhanh như vậy khiến cậu không khỏi kinh ngạc về đại pháp này.


Điều kinh ngạc hơn là đối với Diệp Thiên, sự đột phá có thể diễn ra trong chớp mắt thì tương tự, với công pháp truyền thừa của Song Tu Tông cũng có thể khiến Chúa Tể Hắc Ám đột phá nhanh như vậy.

Cậu có thể thấy cảnh giới siêu phàm lương phẩm của hắn vẫn chưa thật sự ổn định, chỉ là sự miễn cưỡng thăng cấp. So với sự thăng cấp hoàn hảo không hề có di chứng như cậu thì đúng là thuộc hai đẳng cấp hoàn toàn khác nhau.

Điều khiến cậu cảm thấy kỳ lạ hơn là người phụ nữ bên cạnh Chúa Tể Hắc Ám. Tu vi của người này còn cao hơn cả hắn, đã đạt tới siêu phàm thượng phẩm rồi.

Chúa Tể Hắc Ám bước ra, chặn trước mặt Thượng Quan Uyển Nhi và nói với Yên Nam Phi: “Nam Phi, không sao chứ?”

Yên Nam Phi khẽ lắc đầu, một vệt máu chảy ra từ miệng ông ta. Thượng Quan Uyển Nhi tức giận nói: “Ông ngoại, nhất định ông không được tha cho đám khốn khiếp này, bọn họ đã làm hại bố!”

Chúa Tể Hắc Ám khẽ gật đầu, một luồng sức mạnh được đẩy vào cơ thể Yên Nam Phi, biểu cảm của Yên Nam Phi trở nên bình thường hơn nhiều. Khuôn mặt đã bớt đỏ và hơi thở trở nên đều đặn hơn.

Lúc này Chúa Tể Hắc Ám mới đứng dậy, nhìn hai cao thủ siêu phàm đến từ phái Huyết Thủ.

"Hắc Bạch trưởng lão, dù gì các người cũng là cao thủ siêu phàm nổi tiếng hàng chục năm mà lại ra tay tàn nhẫn như vậy với bề dưới, không cảm thấy mất đi giá trị sao?”

Hắn lạnh giọng chất vấn.

“Hừ!”

Hai người đàn ông trung niên có làn da một đen một trắng cười lạnh lùng.

“Thắng làm vua thua làm giặc, làm gì có phân lớn nhỏ!”

“Lấy đế vương bất bại khó nhằn nhất của toàn bộ Hoa Hạ năm nay ra làm ví dụ, cậu ta mới chỉ hai mươi tuổi, thế mà viện trọng tài cử bao nhiêu trọng tài viên có danh tiếng như thế, thậm chí còn là trọng tài viên tinh anh tiến hành vây giết cậu ta mà cuối cùng cũng bị Diệp Lăng Thiên giết sạch, vậy tại sao khi đó không nói là lớn ức hiếp bé đi?

“Từ đó có thể thấy, trong con đường võ đạo, không hề có sự phân biệt tuổi tác, chỉ có mạnh và yếu mà thôi. Con rể ông bị thương là do tu vi không đủ, không thể trách người khác được!”

Chúa Tể Hắc Ám nghe thấy vậy chỉ hừ giọng lạnh lùng, không hề phản bác, những người khác trong Song Tu Tông cũng chỉ im lặng.

“Hừ, đám nô tài chó chết của phái Huyết Thủ mà cũng giảng đạo lý cơ à!”

Chúa Tể Hắc Ám còn chưa lên tiếng thì người phụ nữ trung niên bên cạnh hắn đã quát lên. Người này tiến lên một bước và vung tay ra không chút do dự.

Bà ta tung chưởng, lực đánh bắn ra hàng chục mét mang theo luồng sáng tím tông thẳng vào hai người kia.

Một chưởng đánh tập trung toàn bộ sức mạnh, chân khí dâng trào khiến cho hơn trăm thanh niên có mặt tại hiện trường đều tái mặt.

Đây chính là sức mạnh của cảnh giới siêu phàm, là cảnh giới mà bọn họ mong có được.
“Hừ!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.