Chương trước
Chương sau
Cô ta nhớ lại những lời trước đó nói với Diệp Thiên và thầm cười chính mình.

Cô ta lại đi hỏi dựa vào cái gì mà Diệp Thiên bắt cô phải khâm phục. Giờ xem ra, câu nói đó chẳng khác gì tự sỉ nhục chính mình.

Ba yêu cầu mà cô ta nhắc tới, giàu có, nắm giữ một phương, một địch một trăm thì tất cả đều là chuyện quá nhỏ đối với Diệp Thiên.


Diệp Thiên chèn ép cả tỉnh Xuyên, thì đâu chỉ là nắm giữ một phương nữa mà là nắm giữ cả một chế độ, cả một tỉnh luôn rồi.

Vừa rồi, một mình thầy Lý đã đánh gục mấy chục người, thêm hơn hai mươi vệ sĩ áo đen, còn Diệp Thiên thì dễ dàng hạ gục ông ta trong vài giây, như vậy thì có được tính là một chọi một trăm không?

Nói về giá trị bản thân, Diệp Thiên quản lý tập đoàn Lăng Thiên, ông chủ đứng sau lưng thì tài sản là bao nhiêu tỉ tệ đây?

Buồn cười là cô ta còn nói trước mặt Diệp Thiên rằng, bản thân khâm phục anh hùng của thành phố như Từ Uyên Đình, và tất cả những điều cô ta nhắc tới đều có liên quan đến nhân vật này.

Đôi mắt cô ta trở nên sâu thẳm, lần đầu tiên cúi đầu trước Diệp Thiên.

“Anh Diệp Thiên, xin lỗi, em thua rồi!”

Diệp Thiên mỉm cười, vỗ nhẹ lên trán cô.

“Con bé này, anh biết em rời khỏi thôn, đã gặp không ít những thứ xa hoa, và cũng kết giao với không ít người thuộc giới thượng lưu!”

“Nhưng em tuyệt đối đừng nên cho rằng như vậy là lợi hại lắm. Thế giời này rộng lớn như vậy, vượt lên trên cả sự tưởng tượng của em đó!”

Cậu dứt lời, biểu cảm trở nên nghiêm túc hơn vài phần: “Chúng ta đã đặt cược, giờ em thua rồi thì phải nghe lời anh!”

“Từ ngay hôm nay, hiếu thảo với bố mẹ, tôn trọng chị gái, học hành chăm chỉ, không được để dụ dỗ!”

“Phía bên thành phố Phán anh sẽ nói Từ Uyên Đình để ý tới em. Lần sau gặp lại, anh hi vọng em sẽ không còn trong bộ dạng này nữa, nghe rõ chưa?”

Nghe Diệp Thiên nghiêm túc nói chuyện, Ngô Duyệt Vũ tỏ ra vô cùng hào hứng bèn gật đầu lia lịa.

Tính cách của cô ta vô cùng quyết liệt, đó là sùng bái người mạnh. Mà Diệp Thiên chẳng phải chính là người mạnh nhất trong những người cô ta từng gặp sao?

Lễ đính hôn của Ngô Duyệt Tinh tiếp tục được diễn ra. Nhưng người dân thôn đều cảm thấy nụ cười trên mặt cô dâu giảm đi vài phần. Trông cô ấy cười vô cùng miễn cưỡng.

Bọn họ không hề biết, lúc này Ngô Duyệt Tinh đã mất đi sự hào hứng đối với lễ đính hôn.

Trong lầu hai phòng khách, Diệp Thiên dựa lưng vào ghế sô pha, Hoa Lộng Ảnh ngồi bên cạnh đang gọt hoa quả cho cậu.

Ngô Duyệt Vũ và vài người chị em khác đang vây quanh Diệp Thiên nói liến thoắng, hỏi Diệp Thiên tại sao lại trở thành Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên. Bọn họ cảm thấy vô cùng hiếu kỳ với những gì thuộc về Diệp Thiên.

Đại học Thủ Đô, trong phòng làm việc của hiệu trưởng, Cố Trường Bình đang luyện thư pháp thì đột nhiên có người đẩy cửa bước vào.

Người tới mặc đồ da, mái tóc dài bay bay, khuôn mặt sắc nét, đó chính là nhân tài trong tương lai:Tiết Nhân Huyên của Ám Bộ.

“Phó bộ trưởng!”
Tiết Nhân Huyên cúi người trước Cố Trường Bình, sau đó đưa ra một tập tài liệu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.