Chương trước
Chương sau
Dân trong thôn xôn xao, không hiểu mấy câu này là gì nhưng Lâm Lạc Thiên, Lâm Hán Bình, chị em Ngô Duyệt Tinh, Hoàng Nhạc Lễ và Lưu Tôn đều biến sắc khi nghe thấy, còn bật thốt lên thành tiếng.

Lâm Thiếu Bân chẳng khác nào tiếng sấm bên tai mọi người ở tỉnh Xuyên.

Ai cũng biết tỉnh Xuyên có ba ông lớn: Sở Thiên Nam, Ngô Quảng Phú, Từ Uyên Đình.


Ba người này đều dưới trướng cậu Diệp, thế lực lên như diều gặp gió, giá trị con người gần chục tỷ, hơn nữa còn đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong tập đoàn đứng đầu thế giới – Lăng Thiên. Chức vụ và quyền lực của họ to tới mức có thể sánh ngang với chủ tịch tập đoàn cao cấp, cho dù là chủ tịch tỉnh thì cũng phải nể nang họ ba phần.

Mà Lâm Thiếu Bân chính là con trai duy nhất của Sở Thiên Nam, dù Ngô Duyệt Tinh cũng tung hoành khắp tỉnh Xuyên thì cái tên này cũng chẳng khác nào sấm bên tai cô ấy.

Ngô Duyệt Vũ càng chấn động trong lòng cảm thấy không thể tin nổi. Cô ta đi học ở thành phố Phàn, thông tin nhanh chóng nên biết cậu cả Từ Hồng của Từ Uyên Đình gần như là “trùm” ở đây, quấy mưa tạo gió, chủ tịch mấy công ty cũng phải kính trọng, từ đó có thể thấy được thế lực ngập trời.

Mà Lâm Thiếu Bân có địa vị chẳng kém Từ Hồng, đây là một trong những cậu ấm đứng đầu tỉnh Xuyên, nghe nói anh ta là ông chủ đứng sau Gia Hồng thì Ngô Duyệt Vũ chỉ cảm thấy tuyệt vọng.

Có nhân vật cỡ đó chống lưng cho Gia Hồng, thôn Vượng Trúc bị san bằng là chuyện không thể thay đổi.

Hoàng Nhạc Lễ và Lưu Tôn vừa rồi còn muốn trợ giúp nhưng giờ lại câm như hến, họ không dám lỗ mãng.

“Hóa ra ông chủ Gia Hồng là cậu Bân, là do con trai tôi mạo phạm. Chuyện này không liên quan thương mại Lạc Thiên, chúng tôi không nhúng tay vào nữa!”

Lâm Lạc Thiên không hổ là tinh anh giới kinh doanh, nghe nói tới cậu Bân thì ông ta không nghĩ nhiều, trực tiếp xua tay lui lại, đứng sang một bên.

Ngô Xuân Phúc và Vương Quế nhìn Lâm Hán Bình đầy mong đợi nhưng Lâm Hán Bình lại im lặng, đứng sang một bên với bố mình, đầu cúi gầm, không dám đối diện ánh mắt đám đông.

“Con rể Lâm...”

Tuy Vương Quế chỉ là người nhà quê nhưng cũng hiểu được tình hình hiện tại, sắc mặt bà ấy đỏ lên, chỉ muốn tìm kẽ đất mà chui vào.

Trước đó bà ấy đã khoác lác với dân trong thôn là con rể mình sẽ giải quyết việc này dễ dàng, dân trong thôn còn tin là thật nên nịnh bợ bà ấy, giờ thì sự thật lại quá tàn khốc.

“Hầy!”

Ngô Duyệt Tinh cô đơn đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút hết, vẻ mặt đờ đẫn.

Ngô Duyệt Vũ đang đỡ chị gái, tuy không cam tâm nhưng cô ta chẳng làm được gì.

Dù mấy năm nay đi học bên ngoài đã bị phồn hoa cám dỗ nhưng đây là nơi đã sinh ra và nuôi dưỡng mình, cô ta không nỡ nhìn thôn Vượng Trúc bị san bằng.

Nhưng dù không muốn thì giờ cô ta cũng không thể không chấp nhận, vì việc đã rơi vào tình trạng không có cách nào cứu vãn.

Sau lưng đối phương là Lâm Thiếu Bân, giương mắt khắp cả tỉnh Xuyên thì trừ phi Ngô Quảng Phú, Từ Uyên Đình, Sở Thiên Nam lên tiếng, nếu không còn ai có thể làm Lâm Thiếu Bân thay đổi quyết định?

Vào lúc Ngô Duyệt Vũ tuyệt vọng tới cùng cực, ánh mắt bỗng co rụt.

Bên kia đồng ruộng, một bóng dáng cao gầy lọt vào tầm nhìn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.