Người đàn ông trung niên phía trước nghe thế thì gật đầu, chân sải bước, tốc độ nhanh như báo săn.
“Cái gì?”
Lâm Hán Bình hoảng sợ, chỉ thấy một bóng đen đánh tới trước người mình.
Hắn giơ tay đỡ nhưng nắm đấm đã nhanh hơn, nện vào lồng ngực khiến cho hắn phải lảo đảo lùi lại, mông ngồi bệt xuống đất cát.
Hai mấy tên vệ sĩ chung quanh Lâm Hán Bình cũng vội vàng phản ứng lại, cùng nhau ào lên. Người được gọi là “thầy Lý” như tiến vào chỗ không người, một mình đấu với hai mấy người, hai ba chiêu là đã đánh ngã hai mươi mấy người, người gãy tay gãy chân, rên rỉ không ngừng.
“Một đám vô dụng, dám ra tay với tôi à!”
Thầy Lý đứng đầy ngạo nghễ, nhìn hiện trường bằng nửa con mắt.
Tất cả thôn dân đều im lìm, lặng ngắt như tờ
Dù họ nhiệt tình muốn bảo vệ thôn nhưng cũng biết sức mình mà.
Mấy vệ sĩ áo đen này đều là người hung hãn nghiêm nghị, trông không dễ trêu chút nào nhưng hai mươi mấy người như thế cùng nhau đánh mà lại bị một người đốn ngã, vậy mấy người như họ tiến lên thì chẳng phải là tự chuốc vạ vào thân sao?
“Hán Bình!”
Ngô Duyệt Tinh hét lên, vội đỡ Lâm Hán Bình, trong lòng ngạc nhiên.
Cô ấy từng thấy bản lĩnh của Lâm Hán Bình rồi, hắn từng đánh ngã bốn, năm tên du côn có vũ khí vì cô ấy.
Nhưng dù thế, Lâm Hán Bình lại không đỡ nổi một quyền của đối phương. Rốt cuộc thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/349384/chuong-1107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.