Hơn trăm người dân tức giận phẫn nộ đứng ở cửa thôn, trong tay vung vẩy cuốc xẻng, giận không kìm được, Ngô Xuân Phúc và mấy thanh niên trẻ tuổi trong thôn đứng ở hàng đầu, quát lớn.
“Đám khốn nạn các người, có biết làm như vậy là phạm pháp hay không?”
Ngô Xuân Phúc vô cùng căm giận, nhà trọ dân quê bị phá này là nhà của trưởng thôn thôn Vượng Phúc, chẳng ai nghĩ đến, những người này lại phát điên phát dại, dám ra tay trực tiếp như vậy
Bên cạnh máy xúc, một thanh niên đi giày da mặc âu phục từ trong đám người đi ra, khinh thường cười lạnh.
“Lãng phí thời gian với đám người nhà quê các ông đủ rồi, mấy ngày nay, tôi đã bị các ông mài sạch tính nhẫn nại!”
“Chúng tôi đã mua thôn này, có thủ tục chính quy đầy đủ, từ ngày thôn làng bị thu mua thì nó đã không thuộc về các ông rồi!”
Hắn giơ tài liệu trong tay, trầm giọng nói: “Bây giờ tôi nói lời cuối cùng, cần chuyển thì mau chuyển, cần đi thì mau đi, chẳng mấy chốc tiền sẽ được gửi đến tài khoản của các ông!”
“Hôm nay, tôi muốn san bằng toàn bộ thôn này!”
Hắn vừa dứt lời, máy xúc sau lưng lập tức khởi động.
Người dân nào chịu buông xuôi, cả đám người đều cầm nông cụ tiến lên muốn ngăn cản.
“Ầm!”
Âm thanh trầm đục vang lên, một thanh niên trong thôn xông lên đầu tiên kêu rên đau đớn, ôm bụng khuỵu gối xuống.
Trước mặt, nắm đấm của một người đàn ông trung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/349382/chuong-1105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.