Chương trước
Chương sau
“Thật là một sức mạnh đáng sợ, đây chính là siêu phàm thần phẩm sao?”

Ánh mắt Diệp Vân Long chấn động kịch liệt, ngay sau đó liền hiện lên một tia chua xót, bởi vì lúc này, người đang đối chọi với siêu phàm thần phẩm là con trai ruột của ông ta.

Mặc dù Diệp Thiên không muốn dính líu gì đến nhà họ Diệp, nhưng dù sao thì cậu vẫn là người nhà họ Diệp. Diệp Vân Long và Diệp Sơn sớm đã thỏa thuận, tương lai của nhà họ Diệp sẽ toàn quyền phó thác trong tay Diệp Thiên.


Nhưng giờ đây, một vị cao thủ siêu phàm thần phẩm ra tay, dường như sắp biến tất cả những mong đợi này hóa thành hư ảo.

Giơ tay nhấc chân, phong tỏa không gian, sức mạnh to lớn như vậy, trừ phi đều cùng là siêu phàm thần phẩm, nếu không ai có thể đối kháng chứ?

Một tay Trương Chí Lăng khẽ nắm lại, ánh mắt lạnh thấu xương, ấn đường hiện lên một tia lãnh đạm.

“Diệp Lăng Thiên, cậu quả nhiên rất mạnh, dưới thần phẩm, cậu coi như là vô địch, chỉ đáng tiếc, cậu cuối cùng cũng không phải là thần phẩm!”

“Không nhập thần phẩm, ở trước mặt siêu phàm thần phẩm thì không khác gì con kiến, đây là sự chênh lệch về kích thước, cậu thắng không nổi tôi đâu!”

“Bây giờ, nợ máu phải trả bằng máu, tính mạng của sư đệ Vô Trần của tôi, cậu nên trả lại rồi!”

Giọng điệu của ông ta thản nhiên, mọi người ở bên dưới đều cảm nhận được một luồng sát khí lạnh lẽo thuần túy.

Luồng sát khí này không mang chút thù hận nào, cũng không mang chút tức giận nào, thuần túy chỉ nhằm mục đích lấy mạng của Diệp Thiên, giống như bạn muốn uống đồ uống bên trong lon nước, thì phải bật nắp để mở ra vậy.

Khoảnh khắc lời nói của ông ta thốt ra, năm ngón tay của ông ta đột nhiên nắm lại.

“Soạt!”

Một tiếng gió lốc cuốn sạch đất trời, bản đồ Thái Cực Âm Dương khổng lồ đột nhiên xoay tròn, hình thành hai thái cực một đen một trắng, rồi chụm lại vào bên trong.

Chiêu thức này của ông ta có hiệu quả tương tự như mạng mây Vô Cực mà Tiêu Ngọc Hoàng đã sử dụng năm đó, nhưng uy lực lại kém xa một vạn tám ngàn dặm. Hơn nữa năm đó Tiêu Ngọc Hoàng thi triển mạng mây Vô Cực, đã tiêu hao hết toàn bộ nội công của ông ta, giăng ra một cái lưới khí trên đỉnh núi Phi Vũ, còn Trương Chí Lăng, lại chỉ là tiện tay tung ra một chiêu, liền đã ngưng kết thành hình, hai người vốn không ở cùng một cấp bậc.

Bản đồ Thái Cực Âm Dương nhanh chóng thu nạp, vô số nguyên khí đất trời siết chặt không gian, dường như không gian bị phong tỏa kia bất cứ lúc nào cũng sẽ bị nổ tung. Diệp Thiên đang ở trong đó, đương nhiên cũng sẽ bị cuốn vào trong vụ nổ hỗn loạn khổng lồ đó.

“Anh Thiên!”

Bàn tay ngọc ngà của Hoa Lộng Ảnh siết chặt, không khỏi kêu lên kinh hãi, cô muốn ra tay nhưng tu vi của cô quá yếu, mà Trương Chí Lăng lại đang ở độ cao 100 mét, cô đành chịu bó tay, chỉ có thể nhìn bản đồ Thái Cực Âm Dương càng co càng nhỏ lại.

“Vù!”

Chính vào lúc bản đồ Thái Cực Âm Dương bị thu nhỏ lại còn vài trượng, một giọng nói trầm thấp đột nhiên truyền ra từ trong đó, sau đó ánh sáng màu xanh lam nở rộ, như thể có vật gì đó phá kén thoát ra.

“Ầm!”

Một tiếng nổ lớn làm rung chuyển bầu trời, trong hư không, ánh sáng màu xanh lam nở rộ, sáng rực trong đêm, bản đồ Thái Cực Âm Dương lấy nguyên khí của đất trời hội tụ mà thành kia, bị một luồng sức mạnh vô đối từ bên trong đến bên ngoài, triệt để vỡ thành từng mảnh.

“Cái gì?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.