Chương trước
Chương sau
Công việc kinh doanh của quán rượu khá ảm đạm, chỉ có một bàn này của Diệp Thiên, cậu với đạo sĩ cao to ngồi đối diện nhau, Hoa Lộng Ảnh thì ngồi bên cạnh cậu.

“Ông chủ, một cân rượu cao lương, một cân thịt bò kho, một dĩa đậu phộng!”

Diệp Thiên thay đổi vẻ trầm tĩnh thường ngày, cao giọng hét lớn về phía quầy tính tiền.

“Khoan đã!”


Đạo sĩ cao to lúc này xua tay chặn lại.

“Thịt đủ rồi, đậu phộng cũng đủ rồi, nhưng một cân rượu thì còn lâu mới đủ!”

“Ông chủ, mang 10 cân rượu cao lương lên đây, tính tiền cho vị thí chủ này!”

Ông chủ nghe vậy, mặt liền biến sắc. Mặc dù rượu cao lương ở chỗ ông ta không tính là cực mạnh, nhưng nồng độ rượu tuyệt đối không thấp, người bình thường uống một cân cũng đã đủ say mèm rồi, vị đạo sĩ này vừa mở miệng đã muốn 10 cân, ai có thể uống nổi chứ?

Ông ta nhìn về phía Diệp Thiên, Diệp Thiên lại cười lớn hai tiếng rồi gật đầu.

“Nghe đạo trưởng nói rồi đó, đi lấy rượu đi!”

Hoa Lộng Ảnh vừa giơ tay lên, mười tờ tiền một trăm tệ đã đặt sẵn trên bàn, ông chủ nhận lấy tiền, lập tức vui vẻ ra mặt, đi sắp xếp người bắt tay vào làm chuẩn bị.

Cô trả tiền xong không khỏi lại nhìn về phía đạo sĩ, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Đạo sĩ vốn là xuất gia bên ngoài, hơn nữa, người trước mặt này lại cầm phất trần, cốt cách thanh cao, thoạt nhìn liền biết đây là cao nhân đắc đạo, tại sao lại có thể uống rượu ăn thịt mà không chút đắn đo chứ?

Đạo sĩ cao to đặt cây phất trần lên bàn, mang nụ cười trên mặt, hỏi Diệp Thiên: “Có người mời tôi uống rượu ăn thịt, tôi rất vui, nhưng tôi có một câu hỏi!”

“Tại sao thí chủ lại chủ động mời tôi?”

Diệp Thiên hơi nhướng mày, nhớ tới chuyện cũ năm đó, trong lúc nhất thời có chút bồi hồi, xúc động nói: “Bởi vì đạo trưởng có ơn tái tạo đối với tôi!”

“Ồ?”, biểu cảm của đạo sĩ cao to khẽ thay đổi, sau đó khẽ lắc đầu.

“Thí chủ, không phải cậu đã nhận nhầm người rồi chứ? Tôi năm nay đã tám mươi lăm, đã gặp qua vô số người, nhưng có thể chắc chắn là chưa từng quen biết thí chủ, nói gì đến ơn tái tạo chứ?”

Diệp Thiên chưa kịp trả lời, người hầu rượu đã mang lên ba chiếc bát sứ và hai vò rượu lớn.

“Ba vị cứ từ từ dùng, thịt bò và đậu phộng sẽ lên ngay ạ!”

Người phục vụ lui xuống, Hoa Lộng Ảnh ôm lấy vò rượu lên, định rót rượu cho Diệp Thiên và đạo sĩ, nhưng Diệp Thiên lại khẽ ấn bàn tay ngọc ngà của cô xuống.

“Tiểu Ảnh, anh cùng đạo trưởng uống rượu, không cần chén!”

Cậu khẽ đẩy vò rượu đến trước mặt đạo sĩ.

“Nếu đã muốn uống rượu cho thỏa chí, vậy thì đương nhiên mỗi người một vò, đạo trưởng, uống nào!”

Diệp Thiên vừa nói, một tay vừa cầm lấy một vò rượu khác, nâng lên uống.

“Được, lần này tới thủ đô, thật không ngờ tôi lại gặp được cậu bạn nhỏ có lòng nhiệt tình như vậy, sảng khoái!”

Trên mặt đạo sĩ cao to nở nụ cười, cũng cầm lấy vò rượu, cụng với Diệp Thiên ở phía đối diện một cái, sau đó ngửa người ra sau đổ rượu vào miệng.

Sau hơn mười giây, hai người đồng thời đặt vò rượu xuống, vạt áo đều đã bị thấm ướt, trong vò rượu 5 cân chỉ còn lại 30%.

“Rượu ngon!”

Đạo sĩ gật đầu tán thưởng, rồi lại hướng về Diệp Thiên nói.

“Rượu thì là rượu ngon, nhưng cậu bạn nhỏ vẫn chưa trả lời tôi, tại sao tôi lại có ơn tái tạo đối với cậu?”

Ánh mắt Diệp Thiên thâm thúy, ôn tồn nói: “Tám năm trước, toàn bộ võ công của tôi bị phế, tinh thần sa sút, bế tắc, khi tình cờ đi ngang qua núi Võ Đang, may mắn nhìn thấy đạo trưởng đang tập một bộ Thái Cực Viên Chuyển, trong lòng liền có giác ngộ, bỗng nhiên được truyền cảm hứng, mới có được tôi như ngày hôm nay!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.