Vốn dĩ cô ta cho rằng Diệp Thiên sẽ dựa vào thực lực của bản thân, có bản lĩnh để đối đầu với sự giúp đỡ từ hai giới chính trị và quân sự của nhà họ Giang, nhưng kết quả là vẫn cần nhà họ Diệp và nhà họ Hoa ra tay giúp đỡ, khó tránh khiến cô ta cảm thấy đã làm giảm uy danh của cái tên Đế Vương Bất Bại.
Nhưng Diệp Thiên lại không chút để ý đến suy nghĩ của cô ta, một hơi uống cạn ngụm canh cuối cùng, sau đó lau miệng đứng dậy.
“Tôi ăn no rồi, các người cứ tiếp tục!”
Nói xong, cậu cùng với Hoa Lộng Ảnh nhanh chóng bước ra khỏi nhà ăn, chỉ còn lại mấy cô hoa khôi nhìn về phía trước.
Trong khu phía tây của thủ đô, trong biệt viện của nhà họ Giang, Giang Hải Thiên ngồi ở vị trí chủ vị, bên cạnh ông ta là năm ông già mặc quân phục, trạc tuổi ông ta, ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn, tư thế ngay thẳng, trên người toát lên dáng vẻ đã từng chinh chiến nhiều năm.
Mỗi một vị ở đây, đều đã từng đảm đương chức vị thống soái trong quân đội, công thành nhổ trại, mang trong mình ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh, mặc dù hiện giờ đã nghỉ hưu do tuổi tác đã cao, nhưng sức ảnh hưởng của bọn họ vẫn còn sâu rộng, tiếng tăm vang lừng khắp các quân khu lớn, có tiếng nói cực lớn.
“Các vị, lần này mời các vị tới đây, thật sự là nhà họ Giang tôi không cách nào nuốt giận, nuốt không trôi cục tức này!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/349314/chuong-1037.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.