Chương trước
Chương sau
Cậu thu tay, mấy chục cây súng trường bay là đà xuống rồi rớt vào trong tay binh lính, thủ đoạn thần kỳ này đã làm người ngoài đứng xem ngẩn ngơ

“Rút!”

Giang Vũ Dân vung tay, các cấp dưới xếp thành hàng, đi ra ngoài, ông ta cũng ra khỏi phòng bi-a

Tới cửa lớn, ông ta dừng chân, xoay đầu.


“Diệp Lăng Thiên, một mình tôi đúng là không đối phó được cậu”.

“Nhưng cậu đừng tưởng việc này xong rồi, thù của hai đứa con trai, nhà họ Giang tôi sẽ báo”.

“Tuy cậu mạnh nhưng nhà họ Giang tôi cũng có năng lực ngăn được thủ đoạn của cậu!”

Diệp Thiên giơ một tay, cười khinh miệt.

“Thật sao? Tôi chờ!”

Giang Vũ Dân nghe thế thì hừ lạnh, biến mất ở chỗ cửa lớn.

Mọi người trong bàn bi-a sững sờ.

Một trung tướng, dẫn cả đội quân tới, cầm theo mấy chục cây súng trường nhưng dù vậy, tất cả đều tan tác chỉ sau một lời của Diệp Thiên.

Ngay cả các vị tướng cũng tự nhận không bằng, chỉ có thể bất đắc dĩ dẫn người về, bản thân Diệp Thiên đã đáng sợ tới mức nào?
“Diệp Thiên, vị tướng vừa rồi là người của nhà họ Giang à?”.

Giang Vũ Dân đưa người rời đi, Tiếu Văn Nguyệt vội vàng lên trước kéo cánh tay Diệp Thiên.

Diệp Thiên khẽ gật đầu, giọng nói mang vẻ coi thường.

“Vị tướng gì chứ, chẳng qua chỉ là bề ngoài mà thôi!”.

Cậu lắc đầu: “Là một vị tướng, gánh vác trách nhiệm an ninh của Hoa Hạ, phải giữ nhà giữ nước, phải làm được gặp biến đổi không kinh sợ, bất kỳ tình huống nào đều có thể phán đoán một cách lí trí!”.

“Ông ta vì thù riêng của con trai, mất đi bình tĩnh, còn chưa tìm hiểu kỹ về thân phận bối cảnh của tôi mà dám tự cho người đến đây, căn bản là không biết gì cả”.

“Nếu không phải dựa vào sức ảnh hưởng của ông cụ nhà họ Giang trong quân đội, thì với tài năng của Giang Vũ Dân, đến giờ cùng lắm cũng chỉ đại tá là cùng, làm gì có chuyện có thể trở thành trung tướng chứ?”.

Tướng cũng phân mạnh yếu, có tướng chỉ cần một lời nói một cử chỉ có thể lộ rõ sự uy nghiêm vô cùng, khiến người ta nể phục, còn Giang Vũ Dân, thì lại quá bình thường.

Đến ngay cả sĩ quan Thôi từng đến mời cậu đảm nhiệm vị trí tổng giáo quan “Long Nhận”, tuy quân hàm không thể so sánh được với Giang Vũ Dân, nhưng cho dù về tính cách hay khí phách, đều mạnh hơn Giang Vũ Dân gấp nhiều lần.

Tiếu Văn Nguyệt gật gù, nhưng sau đó lại lộ vẻ lo lắng: “Diệp Thiên, hai người nhà họ Giang bị anh ném xuống khỏi Tây Sơn, chuyện này tôi cũng có nghe nói, nhà họ Giang chắc chắn sẽ không để yên đâu!”.

“Tôi không hiểu nhiều về nhà họ Giang lắm, nhưng từng có họ hàng của nhà họ Giang nói, nhà họ Giang lấy quân đội để giữ vững gia tộc, lấy chính trị để duy trì gia môn, cho dù với chính phủ giới quân đội, bọn họ đều có mối quan hệ khó mà tưởng tượng được!”.

“Giang Vân Thiển bị anh làm cho bị thương nặng, là một vị trung tá, có mạng lưới quan hệ không nhỏ, một khi nhà họ Giang muốn liệt anh vào tội danh làm tổn hại thành viên quan trọng của quân đội, vậy thì e rằng anh khó mà ứng phó nổi!”.

Giọng nói của Tiếu Văn Nguyệt càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, gia thế nhà họ Giang quá sâu rộng, một khi nhà họ Giang phát động tất cả, chỉ dựa vào thân phận kẻ mạnh trong giới võ thuật của Diệp Thiên, thì chưa đủ để nắm được toàn cục.

“Nhà họ Giang muốn thế nào tôi cũng đón nhận hết, cứ kệ cho bọn họ đến đi!”.

Diệp Thiên nghe xong một lúc, cậu chưa từng để bụng.

“Đi thôi, đi ăn xiên nướng!”.

Cậu khoát tay, bọn Tề Văn Long lúc này mới định thần, vội vàng đi theo sau.

Những người ở trong phòng bi-a vẫn còn ngây người tại đó, mãi vẫn chưa thể hoàn hồn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.