Chương trước
Chương sau
“A Thiên?”, Diệp Thiên nhíu mày, giọng càng thêm lãnh đạm: “Ai cho cô gọi tôi như thế?”

Tiếu Văn Nguyệt lại chẳng sợ sệt, ngược lại còn nở nụ cười nghịch ngợm, mở to mắt nói: “Tôi cảm thấy xưng hô thế rất thú vị, hơn nữa đây chắc là xưng hô thuộc về riêng tôi, không có ai gọi anh như thế đúng không?”

Trong mắt Diệp Thiên lóe lên, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: “Cô đúng là ngày càng được voi đòi tiên đó!”


Tiếu Văn Nguyệt che miệng cười khẽ, ưu nhã lịch thiệp mà không mất ngây thơ, tiếp xúc Diệp Thiên lâu như vậy, cô ta đã quá hiểu tính cách Diệp Thiên, cậu thích mềm không thích cứng.

Khi Tiếu Văn Nguyệt đang định đứng lên chơi bóng với ba người Tề Văn Long thì một giọng nói không hợp cảnh vang lên.

“Đàn em, gặp được bạn à?”

Mấy người ngoái đầu nhìn lại, Hoàng Cẩm Dư đã đi tới, sau lưng còn có không ít thiếu nam, thiếu nữ, có vẻ trận thế không nhỏ đâu.

Tiếu Văn Nguyệt nhíu mày, cô ta và Hoàng Cẩm Dư không quá thân nhưng dù sao cũng tiếp xúc hơn một tháng nên vẫn có chút hiểu biết tính cách của Hoàng Cẩm Dư.

Tiếu Văn Nguyệt tiến lên một bước, hờ hững gật đầu.

Thấy thái độ của Tiếu Văn Nguyệt xoay 180 độ so với khi đối mặt với Diệp Thiên, Hoàng Cẩm Dư càng tức giận trong lòng.

Cậu ta cố kiềm chế lửa giận trong người, để lộ nụ cười quý ông.

“Nếu là bạn của em thì cùng lên bàn VIP đi, mọi người chơi chung với nhau cũng náo nhiệt hơn mà, cứ tính hết cho anh là được!”

Giọng điệu cậu ta cũng làm mọi người phải gật đầu, khen ngợi lòng dạ của Hoàng Cẩm Dư.

“Không cần đâu đàn anh Hoàng!”

Không đợi mấy người Diệp Thiên nói chuyện, Tiếu Văn Nguyệt đã xua tay.

“Tôi và mấy người bạn chơi bên này là được, không làm phiền mọi người đâu!”

Khẩu khí từ chối của Tiếu Văn Nguyệt quá rõ ràng làm đồng tử Hoàng Cẩm Dư co rụt, cậu ta quay đầu nhìn Diệp Thiên vẫn ngồi một bên nãy giờ, đột nhiên nhếch miệng cười.

“Vậy cũng được, nhưng vừa rồi anh thấy kỹ thuật đánh bi-a của bạn em khá tốt nên muốn làm quen một chút, không biết cậu bạn này tên gì?”

Mục tiêu của Hoàng Cẩm Dư tất nhiên là Diệp Thiên.

Diệp Thiên cười xòa, không đáp lời, chỉ uống cafe, Tiếu Văn Nguyệt lại chủ động lên tiếng.

“Đàn anh Hoàng, từ trước đến nay, anh ấy không thích làm quen với người lạ, tên cũng không cần biết đâu!”

Hoàng Cẩm Dư bám theo tới đây, mỗi câu mỗi chữ của Tiếu Văn Nguyệt đều đang bảo vệ Diệp Thiên. Dù Hoàng Cẩm Dư cố gắng kiềm chế cỡ nào thì sự đố kỵ trong lòng vẫn cứ lan tràn như rắn độc, khó mà khống chế.

Cậu ta hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên một tia sáng kì lạ.

“Đi thôi, nếu cậu bạn này không thích thì anh cũng không ép”.

Sau một giây, cậu ta xoay người.

“Nhưng anh vẫn cảm thấy kỹ thuật đánh bi-a của cậu bạn này hơn người nên có chút ngứa tay, muốn đấu một trận, không biết có được cơ hội này không?”

Cậu ta nhìn Diệp Thiên, sâu trong ánh mắt là sự khiêu khích.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.