Chương trước
Chương sau
Diệp Thiên đánh ra quyền thứ mười, cuối cùng Cận Vô Trần cũng không chịu nổi sức mạnh của Diệp Thiên, hai tay áo bỗng nổ tung, hóa thành những mảnh vải vụn bay đầy trời.

Lúc này, khí tức ông ta đã cạn kiệt, trong mắt chứa đầy nỗi sợ hãi và không thể tin. Ông ta không hiểu, mình đứng ở vị trí thứ mười một trong bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, vừa mới lên siêu phàm á thần, sao lại bị một thằng nhóc không tên không tuổi áp chế đến nông nỗi này?

“Rốt cuộc cậu là ai?”.


Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, hỏi lại lần nữa.

“Người sắp chết không cần phải hỏi nhiều!”.

Diệp Thiên không trả lời, chỉ thản nhiên nói, sau đó một vòng ánh sáng màu xanh lam ngưng tụ trên nắm đấm của cậu.

“Tam Tuyệt Quyền, Đoạn Hồn!”.

Năm xưa, cậu đã dùng quyền này giết chết gia chủ nhà họ Phan, bây giờ cậu đã luyện thành Phệ Thiên Chi Thể, tu vi đột phá đến cảnh giới siêu phàm, sức mạnh của một quyền có thể phá núi rẽ sông.

“Ầm!”.

Bầu trời ở phía trước giống như bị một nắm đấm phá vỡ, từng luồng không khí lan tràn theo khe nứt. Bản thân Cận Vô Trần thì bị đánh trực diện, máu bắn tung tóe, sau đó cơ thể phồng to lên, hóa thành một màn sương máu rơi xuống.

“Siêu phàm á thần?”.

Diệp Thiên lẩm bẩm, lắc đầu, cảm thấy hơi thất vọng.

Cơ thể cậu bay bổng, quay trở lại phía trước thiền viện, không quan tâm đến Liễu Linh Lung và Trần Minh Kiều, mà quay sang Giang Vân Thiển.

“Dám dẫn người đến cửa tìm tôi, anh mới đúng là gan không nhỏ!”.

“Anh có biết tôi là ai không?”.

Khoảnh khắc Cận Vô Trần nổ tung người mà chết, sắc mặt Giang Vân Thiển đã xám ngắt.

Cậu ta gian nan quay đầu lại, giọng nói vô cùng chua xót.

“Diệp Lăng Thiên?”.

Mặc dù cậu ta không tham gia hội võ bốn gia tộc, nhưng cũng nghe nói đến chuyện xảy ra ở bãi biển Nam Hải, đương nhiên cái tên Diệp Lăng Thiên như sấm đánh bên tai.

Diệp Thiên không có phản ứng gì nhiều, chỉ khẽ cười.

“Nếu đã biết là tôi thì hẳn cũng nên biết cái giá phải trả khi đắc tội với tôi!”.

Cậu nói xong, phất nhẹ tay áo, một luồng gió thổi đến cuốn Giang Vân Thiển lên trời cao.

Giang Vân Thiển cũng có kết cục giống như em ruột cậu ta, rơi xuống theo sườn núi Tây Sơn, không còn nghe tiếng gì nữa.

Hai cô gái sinh viên đại học xinh đẹp Liễu Linh Lung và Trần Minh Kiều nhìn đến ngây người.

“Mẹ, vừa rồi mẹ nói đến đâu rồi? Con vẫn muốn nghe tiếp”.

Diệp Thiên quay đầu lại, cười tinh nghịch với Thi Tú Vân, giống như trẻ con, nào có dáng vẻ của người nắm giữ đất trời?

Ngày hôm sau, tin tức hai cậu chủ của nhà họ Giang bị ném xuống Tây Sơn, tứ chi gãy rời lan truyền khắp thủ đô.
Trong thời gian ngắn, cả thủ đô chấn động.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.