Ông ta nhìn Giang Vân Thâm bằng đôi mắt điềm tĩnh.
“Là một thanh niên không có tên tuổi gì. Nghe nói là một cao thủ võ thuật. Tôi lo rằng những người khác của nhà họ Giang khó làm được nên hi vọng ông ra tay, dù sao thì điều này cũng liên quan tới thể diện của nhà họ Giang!”
Ông cụ tỏ ra trầm ngâm sau đó gật đầu.
“Được, tôi đi cùng cậu!”
“Nghỉ ngơi đã hơn bốn chục năm. Cái ông già như tôi cũng đến lúc ra ngoài xem thế nào rồi!”
Đôi mắt ông ta sâu thăm thẳm nhìn về hướng xa và thầm cảm thán: “Chỉ là không biết, võ lâm sau hơn bốn chục năm thì có ai còn tới tới Cận Vô Trần này không?”
Trong thiền viện chùa Cửu Long, Trần Minh Kiều không ngừng khuyên nhủ Liễu Linh Lung, hi vọng cô ta mau rời đi vì sợ nhà họ Giang tìm tới báo thù sẽ khiến bọn họ bị liên lụy.
Liễu Linh Lung thì nói chuyện này là do cô ta gây ra nên không chịu đi, muốn ở lại chịu trách nhiệm khiến Trần Minh Kiều cảm thấy sốt ruột.
Diệp Thiên và Thi Tố Vân thì biểu cảm vô cùng bình tĩnh, không hề tỏ ra lo lắng khiến cô ta không thể hiểu được.
“Cô Tú Vân, hay là cô và Diệp Thiên mau đi đi!”
Liễu Linh Lung mím môi, mặc dù Diệp Thiên vứt Giang Vân Thâm xuống Tây Sơn nhưng cô ta không hề cho rằng Diệp Thiên là người xấu. Cô ta không muốn hai mẹ con họ bị nhà họ Giang báo thù.
Thi Tú Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/349286/chuong-1009.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.