Hoa Lộng Ảnh đang định trả lời thì kính linh đột nhiên lại lên tiếng.
“Chủ nhân, cậu có ý gì? Sức mạnh của Thông Thiên Kính vượt xa những gì cậu có thể tưởng tượng, đây là thần vật của trời đất chỉ có người cực kỳ xuất sắc mới có thể sở hữu, tại sao cậu…”.
Diệp Thiên chưa nghe xong đã xua tay: “Tôi không biết Thông Thiên Kính mạnh thế nào, cũng không có hứng biết. Nhưng tôi có thể khẳng định tôi không cần nó. Diệp Lăng Thiên tôi đầu đội trời, chân đạp đất, tung hoành trên đời này, chỉ dựa vào hai tay mình, chưa bao giờ nhờ vào vũ khí hỗ trợ gì, không sử dụng bất kỳ pháp bảo, thần vật gì. Dựa vào vũ khí, pháp bảo không phải võ đạo của tôi”.
Cậu vừa dứt lời thì đột nhiên quát khẽ, lòng bàn tay nắm lấy khoảng không.
“Lăng Uyên Thần Kiếm”.
Lăng Uyên Thần Kiếm như nhận được chỉ dẫn nào đó, tự động đi tới, được Diệp Thiên nắm trong tay.
Hai ngón tay Diệp Thiên cầm thanh kiếm, sau đó bất chợt chém một nhát vào mặt biển.
“Ầm”.
Phía trước, mặt biển rộng 200 mét, ngay lập tức bị tách ra ở giữa, như rãnh trời.
Một nhát kiếm dài 200 mét chia đôi mặt biển.
Mọi người ai ai cũng bàng hoàng, đây chỉ là Diệp Thiên tùy tiện chém một nhát, nếu Diệp Thiên dùng hết sức, dùng trong lúc đối đấu với kẻ địch, vậy thì có sức công phá sẽ đáng sợ thế nào chứ?
Diệp Thiên chém một nhát, rồi không có hành động gì nữa, cậu thu kiếm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/349269/chuong-992.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.