Chương trước
Chương sau
Đúng lúc này, biểu cảm của ông ta bỗng thay đổi, chỉ cảm thấy có một luồng khí tức cực nóng đao lao tới và sắp chạm vào lưng mình.

“Cái gì?”

Ông ta kinh hãi với vẻ khó hiểu, chỉ kịp quay đầu lại thì thấy một mũi tên lửa đang lao vun vút trong không khí lao vào lồng ngực ông ta rồi bay xuyên qua.


Alis với biệt hiệu Lôi Điện Pháp Vương đanh mắt, ngọn lửa bùng lên trong người ông ta rồi lan ra khắp cơ thể tạo thành một ngọn đuốc.

Trên mặt biển, một ngọn lửa lớn đang cháy rừng rực, không hề có tiếng kêu thảm, không hề có tiếng kêu đau đớn, có chăng chỉ có sự im lặng đến quỷ dị và cuối cùng ngọn lửa đó hóa thành khói xanh tan ra trong không trung.

Bốn vị siêu phàm phàm phẩm, bốn vị siêu phàm lương phẩm, một vị siêu phàm thượng phẩm, hai vị siêu phàm á thần.

Tất cả đều bị tiêu diệt.
Trên đường chân trời, ngọn lửa bùng cháy. Những người bên bờ biển không biết đã xảy ra chuyện gì.

Diệp Thiên chân đạp sóng, cây cung lửa trên tay dần tắt. Cậu bước một chân quay về bờ biển và đứng cạnh Hoa Lộng Ảnh.

“Anh Diệp Thiên!”

Hoa Lộng Ảnh chủ động bước tới ôm cánh tay Diệp Thiên. Nhìn hai vết thương nơi ngực cậu đôi mắt cô khẽ dao động, bàn tay ngọc ngà khẽ lướt qua nơi đó.

Trận đấu hôm nay của Diệp Thiên đã khiến cô quá kinh động. Sự bá đạo tuyệt thế của cậu với uy lực cực mạnh quét sạch mấy kẻ siêu phàm đã khắc sâu trong tâm trí cô không thể nào xóa đi được.

Một người kiêu ngạo như cô lúc này bỗng cảm thấy tim đập thình thịch. Cô không nhịn được bèn kiễng chân hôn vào má Diệp Thiên.

Diệp Thiên khẽ cười, vuốt tóc cô.

“Chí nguyện từng lập ra, giờ anh đã làm được rồi!”

Hoa Lộng Ảnh gật đầu. Diệp Thiên từng nói muốn trở thành vua của thế hệ trẻ. Bây giờ, cậu không chỉ là vua của thế hệ trẻ mà ngay cả các cao thủ thuộc thế hệ trước cùng đều bị giẫm dưới chân cả. Đến cả tổ chức cấp thế giới như viện trọng tài hay Chiến Thần Điện còn bị cậu quét sạch nữa là.

Một người đàn ông như vậy mới thực sự là một người đầu đội trời chân đạp đất.

Hai người im lặng hồi lâu, ông cụ nhà Âu Dương đứng gần đó bỗng bước tới, chắp tay hành lễ với Diệp Thiên.

“Cảm ơn đế vương đã bảo vệ nhà Âu Dương. Đại ân đại đức cả đời này chúng tôi sẽ không quên!"

Âu Dương Trường Không vừa dứt lời thì Tư Đồ Ngạo, Hoa Vinh Niên cũng đồng loạt bước lên cúi người trước Diệp Thiên.

“Cảm ơn đế vương!”

Ngoài ba nhà ra thì những người khác cũng hành lễ với Diệp Thiên. Phía nhà họ Diệp thì trở nên im lặng.

Diệp Sơn và Diệp Vân Long vẫn chưa hoàn hồn khi biết thân phận khủng khiếp của Diệp Thiên.

Ban đầu, khi Diệp Thiên theo Thi Tú Vân về nhà thì bọn họ biết Diệp Thiên vẫn chưa chết nên vui mừng, thậm chí Diệp Sơn còn chủ động cúi đầu xin lỗi Diệp Thiên.

Nhưng tất cả chỉ là vì họ cảm thấy có lỗi với những gì đã làm với cậu, cảm thấy áy náy với Diệp Thiên chứ không ai cảm thấy Diệp Thiên có thể nhận được sự coi trọng nhiều hơn từ nhà họ Diệp khi đã mất đi võ mạch.

Bọn họ muốn Diệp Thiên quay lại là vì muốn cậu nhận tổ quy tông, cho Diệp Thiên một gia đình.

Nhưng bây giờ, trận chiến kinh thiên của Diệp Thiên với thân phận Diệp Lăng Thiên – đế vương bất bại đã khiến cho nhà họ Diệp, thậm chí là bốn gia tộc của thủ đô cảm thấy run sợ giống như sự tưởng tượng của bọn họ đã hoàn toàn bị đảo lộn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.